Bất Diệt Truyền Thuyết

chương 260: ở đây rất thú vị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này biểu diễn cũng vừa kết thúc, đám khán giả dưới lầu căn bản chưa kịp rời Khu đèn đỏ. Trong rạp truyền ra tiếng súng, đám khán giả đều giật mình chạy ra bên ngoài, có người hiếu kì lại dừng chân quan sát, muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Đợi khi chứng kiến trong tay của trung niên nam tử kia là một trái lựu đạn, mới chánh thức hoảng sợ, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, hơn một ngàn người chen chúc chạy tới cửa.

Khu đèn đỏ mặc dù có vài lối thoát hiểm, thế nhưng cái loại kịch trường phong cách cũ này xếp lối rất nhỏ, chỉ có thể chứa được ba bốn người cùng qua, hơn một ngàn người chen chúc trong vài cái thông đạo, ngược lại thoát ra càng chậm, tràng diện rất hỗn loạn.

Trung niên nấp sau lưng Thạch Thiên, nhìn thoáng qua tình huống phía dưới, đối với cảnh sát mặc thường phục, cười ha ha nói: "Còn không để cho người của bọn mày buông súng? Vạn nhất bọn họ cướp cò, bản thân tao cầm thứ này không có vững, mày hẳn là biết sẽ tạo thành hậu quả gì rồi chứ?"

Cảnh sát thường phục vẻ mặt trở nên thập phần ngưng trọng, Khu đèn đỏ là một trong những phòng ca múa nổi tiếng nhất toàn cầu, đối với khách du lịch tới Paris vô cùng tâm đắc, người tới đây đa phần đều là du khách ngoại quốc. Nếu sự việc là cảnh sát chấp hành công vụ tạo thành đổ máu ở đây, trách nhiệm này đừng nói là chính mình, cho dù là trưởng cục cảnh sát Paris cũng không gánh nổi.

Chỉ do dự vài giây đồng hồ, cảnh sát thường phục liền ra hiệu cho những cảnh sát còn lại thu súng.

Trung niên nam tử nói: "Rất tốt, kế tiếp nên làm như thế nào không cần tao tới dạy chứ?"

Cảnh sát thường phục lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu nói: "Thật đáng tiếc, hiện tại tôi thật không biết nên làm như thế nào cả, nếu như không ngại mà nói, anh có thể dạy được không?"

Trung niên nam tử quát: "Đừng có ý đồ kéo dài thời gian, chẳng lẽ mày nghĩ rằng tao cũng ngu như mày, không nghĩ tới bắt mọi người yêu cầu đàm phán sao? Lập tức thả người của tao ra, rồi sau đó người của bọn mày biến đi."

Cảnh sát thường phục liếc xuống dưới lầu một cái, đối với đám người đang chen chúc ở dưới, nói: "Người bị thương thì cho tới bệnh viện, nếu để cho cả đám đi, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tánh mạng."

Trung niên nam tử cả giận nói: "Điều này không cần mày bận tâm, tao chỉ đếm ba tiếng thôi. Nếu như hiểu biết thì thả hết người ra, nếu không hậu quả sẽ không cần tao phải nói chứ." Nói xong hắn buông súng, sau đó cầm lấy lựu đạn buông một ngón tay ra, hô: "Một!"

Chỉ cách một giây đồng hồ, lại buông ra một ngón tay, hô: "Hai!"

Cảnh sát thường phục hô: "Đợi một chút..." Hắn xoay người phân phó thuộc hạ dưới tay mang người sát vách đi, sau đó nói: "Tôi có thể đáp ứng anh, bất quá tôi cũng có một yêu cầu nho nhỏ."

Trung niên nam tử lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy người xem dưới lầu đã chen đi ra ước chừng tầm một phần tư rồi, hắn vội thúc giục nói: "Nói mau, cảnh cáo ngươi đừng có ra vẻ."

Cảnh sát thường phục gật đầu nói: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, anh buông vị thiếu niên này ra. Để tôi làm con tin của anh."

Lúc này vài tên cảnh sát mặc chế phục áp giải mấy người đi vào, một người trong đó bị trúng đạn, trên quần đều thấm đầy máu tươi.

Trung niên nam tử chợt nhớ tới chuyện gì đó. Thò đầu ra bên ngoài lan can hô: "Jose, mày ở bên kia thế nào rồi?"

Ở một hàng ghế lô vang lên thanh âm khàn khàn: "Ha ha ha! Người anh em Jim, tao rất khỏe, ở đây có mấy vị quý nhân trợ giúp tao gánh phiền toái trước mắt rồi."

Trung niên nam tử cũng không hỏi bên kia là có quý nhân gì, nhưng nghe tên đồng phạm nói như vậy cũng yên tâm lại, sau đó nói với cảnh sát thường phục: "Được, mày trước tiên hãy còng tay lại. Nhanh!"

Cảnh sát thường phục, cầm lấy còng số 8, thuần thục còng tay mình lại, sau đó đi đến bên người Thạch Thiên, nói: "Cậu nhanh rời khỏi đây đi."

Thạch Thiên mỉm cười nói: "Ở đây rất thú vị, lão tử còn chưa muốn đi."

Đám người ở đây kể cả trung niên nam tử cũng không khỏi khẽ giật mình một cái. Nguồn:

Cảnh sát thường phục nghĩ thầm: thiếu niên này cậu thật không hiểu sâu cạn, lại đem mạng sống của mình ra mà làm trò đùa. Hắn liền xoay người nói với tên cảnh sát đối thủ hạ: "Mau đưa cậu ta đi."

Thạch Thiên ha ha cười nói: "Lão tử vốn không nghĩ lưu lại, nhưng mà nhìn ngươi tiểu tử này lại có khí khái anh hùng muốn cứu lão tử, cho nên không muốn để ngươi đi chịu chết, cầm lấy hai thứ này mà chơi đi." Nói xong hắn đem hai thứ gì đó ném vào trong tay cảnh sát thường phục. Sau đó xoay tay xuất thủ "Bốp" Một tiếng giòn vang, trung niên nam tử kia bị Thạch Thiên đánh cho một bạt tai đâm đầu vào tường, thân thể co quắp ngã xuống đất không thấy nhúc nhích, hiển nhiên đã bị hôn mê rồi.

Cảnh sát thường phục hướng trên tay mình nhìn một cái, thấy Thạch Thiên kín đáo đưa cho hắn một quả lựu đạn cùng với một khẩu súng, lại nhìn trung niên nam tử té trên mặt đất, quả nhiên hai tay trống trơn, giật mình nói: "Cái này... cái này... Đây là có chuyện gì?"

Hai gã cảnh sát lúc này mới vừa đi tới bên người Thạch Thiên, cũng không rõ là xảy ra chuyện gì, vẫn đang duỗi tay ra muốn dẫn Thạch Thiên đi.

Thạch Thiên đẩy bọn họ ra, ngón tay hư không điểm ba cái, ba gã dưới tay trung niên nam tử kia hừ một tiếng rồi ngã xuống mặt đất. Sau đó Thạch Thiên ôm bả vai cảnh sát thường phục, nói: "Đi, lão tử hỗ trợ thì hỗ trợ cho trót, chúng ta đi tới nhìn xem lô ghế kia có chuyện gì." Nói xong hắn lôi cánh tay vị cảnh sát thường phục vẻ mặt vẫn còn đang mờ mịt này thoát khỏi ghế lô.

Những cảnh sát khác lúc này tuy không biết tại sao lại có biến cố như vậy, thế nhưng bởi vì thường xuyên xử lý mọi chuyện bất ngờ, cho nên đều có năng lực ứng biến. Bốn năm cảnh sát lập tức xông vào ghế lô, cũng không quản vài tên tội phạm quan trọng hôn mê hay bị chứng động kinh phát tác, đều còng lại, sau đó dùng băng dính dán hết miệng bọn này lại, để tránh cho bọn chúng phát ra thanh âm làm kinh động đến đồng bọn đang ở bên dưới.

Thạch Thiên cùng cảnh sát thường phục đi vào giữa ghế lô, chỉ thấy trong rạp ngoại trừ ba gã cảnh sát ra, còn có mười mấy người núp ở một góc, nữ có nam có, làm thành một đống, trên mặt đều lộ vẻ sợ hãi. Trong đó có một tên mập sắc mặt trắng bạch, khẩn trương đầu đầy mồ hôi, bởi vì có một khẩu súng đang chĩa vào sau gáy hắn. Cầm súng là một hán tử râu rậm, đứng giữa mười mấy người, hẳn là người vừa rồi trung niên nam tử kia gọi hắn là Jose.

Bị Thạch Thiên giúp đi tới, cảnh sát thường phục chứng kiến vị mập mạp kia xong, không khỏi chấn động, giật mình nói: "Nghị viên tiên sinh...." Hắn hiện tại hiểu ra vừa rồi tên Jose này vì cái gì mà nói là có quý nhân.

Mập mạp kia rung giọng nói: "Các ngươi... Các ngươi làm như thế nào vậy, không ngờ tại loại trường hợp này lại phá án, tạo thành loại hậu quả này, các ngươi có gánh nổi không?"

Cảnh sát thường phục cười khổ nói: "Thực xin lỗi René nghị viên tiên sinh, xin anh yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện ở đây." Trong lòng hắn lại không biết nên làm cái gì bây giờ, không tự chủ được đem ánh mắt hướng tới Thạch Thiên. Tuy hắn đến bây giờ còn không rõ ràng lắm vừa rồi Thạch Thiên làm như thế nào cướp lấy súng cùng lựu đạn của Jim, thế nhưng hắn phát giác ra vị thiếu niên này có điểm phi phàm, có thể nói là hy vọng duy nhất của mình lúc này.

René nghị viên rung giọng nói: "Nhanh nghĩ biện pháp giải quyết..."

Jose mặt đầy râu mép hiển nhiên còn chưa có phát giác được Jim ở ghế lô khác đã bị cưỡng chế, thanh âm của hắn thập phần khàn khàn nói: "Biện pháp không cần nó nghĩ, tao đã nghĩ kỹ rồi, xin mời nghị viên tiên sinh tôn quý cùng chúng ta đi một chuyến nhé."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio