Bất Diệt Truyền Thuyết

chương 274: tổ tông đến tắm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên dòng sông Seine, một du thuyền cách Thạch Thiên hơn mười thước, du khách trên thuyền bỗng nhìn thấy một người lột sạch quần áo bơi lội trong lòng sông Seine, tất cả đều hiếu kỳ nhìn qua. Tuy không thấy rõ lắm dung mạo của Thạch Thiên, thế nhưng thân thể kiện mỹ cân xứng, da thịt óng ánh cũng đủ làm cho mọi người giật mình, càng tăng thêm phong cảnh tươi đẹp của sông Seine, một bức mỹ nam tẩy dục đồ còn sống sờ sờ, hiệu quả cực kỳ rung động. Đặc biệt vài nữ du khách ý chí kém một chút chịu không được loại hình ảnh kích thích hoạt sắc sinh hương này, đã cao giọng hét lên, dẫn tới toàn bộ du khách trên thuyền đều ló đầu ra nhìn.

Thạch Thiên rất buồn bực, đột nhiên hướng về phía trước bổ ra một chưởng, một mảng lớn bọt nước giống như thác nước ầm ầm lao tới du thuyền, làm cho một đám bất luận là nam nữ già trẻ tất cả đều chạy trối chết. Lúc này vết máu trên người Thạch Thiên đã sớm được rửa sạch sẽ, miệng vết thương cũng đã khép lại, chỉ còn lại có một chút dấu vết hồng sắc nhàn nhạt, cũng không còn cái loại cảm giác khoái cảm "đau đớn" như vừa rồi nữa. Không khí hưng phấn cũng bị các du khách quét sạch, hắn quay lên bờ hô: "Cầm quần áo tới đây."

Becker vội vàng đáp ứng một tiếng, đưa áo khoác cùng áo sơmi trong tay ném tới chỗ Thạch Thiên.

Thạch Thiên lại vỗ mạnh một chưởng xuống mặt nước, một mảng lớn bọt nước một lần nữa đánh tới du thuyền, hơn nữa trước mặt hắn và du thuyền tạo thành một màn nước trắng mờ, miễn cho để bị các du khách nhìn trộm tổ tông tắm. Đồng thời mượn lực nước sông, nhún người bay lên, tiếp lấy đống quần áo, trên không trung xoay người rơi xuống trước mặt Becker cùng Lee Goff, quần áo đã ở trên người hắn từ bao giờ.

Lee Goff thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, miệng biến thành một cái chữ o thật lớn, từ vị trí mà bọn họ tới chỗ Thạch Thiên, xa tới mười lăm mười sáu mét. Cho dù là vận động viên quán quân nhảy xa cũng không có khả năng nhảy xa như vậy a.

Càng làm cho Lee Goff cảm giác không thể tưởng tượng nổi chính là, Thạch Thiên là từ trong nước nhảy lên, nhưng lại ở trên không trung mặc quần áo, đến khi rơi xuống đã đâu vào đó rồi. Đây quả thực là là ma thuật mà, so với kia Thạch Thiên trước kia tại Hồng Ma Phường biểu hiện còn làm hắn giật mình hơn.

Thạch Thiên lắc lắc đầu làm cho một đám nước trên đầu văng sạch. Trợn mắt trắng dã liếc Lee Goff, sau đó nói với Becker: "Đi thôi, đưa lão tử trở lại khách sạn."

Lee Goff lúc này mới thanh tỉnh lại, vội hỏi: "Thạch Thiên tiên sinh, Becker tiên sinh, xin dừng bước, tôi muốn hỏi mấy chuyện đã."

Thạch Thiên bởi vì giúp Lee Goff bắt tội phạm quan trọng khiến thân phận bị tiết lộ, bị giới truyền thông trắng trợn đưa tin tuyên dương, trong lòng thập phần khó chịu, cho nên đối với thỉnh cầu của Lee Goff không thèm quan tâm đến lý lẽ. Trực tiếp đi tới xe hơi.

Becker vẻ đáng tiếc nói: "Thực xin lỗi! Lee Goff đội trưởng, tôi bây giờ phải đưa Thạch tiên sinh trở lại khách sạn, anh muốn hỏi cái gì. Ngày mai đến văn phòng của tôi, thế nào?" Nghe như là muốn hỏi ý kiến của Lee Goff vậy, thế nhưng không đợi Lee Goff trả lời, Becker đã xoay người đi theo Thạch Thiên rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lee Goff cũng không tức giận, hắn hiểu rằng cho dù là cục trưởng tự mình đến tra án. Đụng phải nhân vật như Becker cũng phải khách khí. Thế nhưng vụ nổ này không ngờ lại dùng tới đạn hỏa tiễn, thoạt nhìn không phải chuyện đùa, hiện tại nghi phạm khả năng còn chưa chạy xa. Tự nhiên là càng sớm tìm được manh mối càng tốt. Đợi cho tới ngày mai vậy cho dù tra ra là ai, người nọ cũng đã sớm biến mất khỏi Pháp rồi. Hắn vội vàng chạy tới trước, nói: "Becker tiên sinh, vụ nổ lớn này cũng không phải là vụ án nhỏ, tôi phải nhanh chóng phá án, để tránh cho ở Paris lại một lần nữa phát sinh loại án này, thời gian khẩn cấp, tôi hy vọng hiện tại có thể tìm được sự giúp đỡ của ngài, xin ngài cho ta vài phút thôi."

Đối với Becker mà nói, chủ nhân đã phân phó hắn lái xe trở lại khách sạn. Cho dù Địa Cầu có nổ, hắn cũng phải lái xe đưa Thạch Thiên trở về trước rồi hãy nói. Nhưng mà hắn cũng biết vụ nổ này trong mắt cảnh sát rất tính nghiêm trọng, Lee Goff đội trưởng biểu hiện phi thường khách khí, nếu mình cứ cố rời đi, chỉ sợ sẽ khiến tên đội trưởng này hoài nghi chính bọn họ cho nổ nơi này.

Lúc này Thạch Thiên đã lên xen, Becker thoáng do dự, sau đó gật đầu nói: "Được rồi, bất quá tôi đưa Thạch tiên sinh trở lại khách sạn trước, nếu như anh muốn hỏi, vậy đi lên xe luôn đi."

Lee Goff chỉ huy một người bên cạnh tiếp tục làm việc, sau đó bước lên xe của Becker, ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Becker nói khẽ: "Nói nhỏ một chút nhé, đừng quấy rầy Thạch tiên sinh nghỉ ngơi."

Lee Goff nhìn lại, thấy Thạch Thiên đang nhắm mắt lại nằm ở ghế sau, hắn nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng rất kinh ngạc, thầm nghĩ Becker sao lại kính sợ đối với Thạch Thiên như thế, việc này có còn giống như chủ một ngân hàng hay không, quả thực giống như là thư ký kiêm lái xe của Thạch Thiên thì đúng hơn. Nhưng mà đây không phải là chuyện hắn muốn biết nhất, chờ sau khi xe lăn bánh, hắn nhẹ giọng: "Becker tiên sinh, ngài không bị thương chứ?"

Becker thấy hắn nhìn lên vết bẩn cùng với mớ quần áo rách trên người mình, nhẹ giọng cười nói: "Cảm ơn, chẳng qua là không may vấp ngã cho nên quần áo mới rách thành ra như vậy thôi, cũng không có bị thương gì cả."

Lee Goff hỏi: "Vừa rồi khi căn phòng bị nổ, ngài cùng Thạch Thiên tiên sinh hẳn là có mặt tại hiện trường, tôi muốn biết tình huống lúc ấy, ngài có hay không trông thấy người tạo ra vụ nổ này?"

Becker nói: "Lúc ấy căn hộ nổ mạnh rồi đột nhiên sụp đổ, tôi cũng bởi vì việc này mà bị ngã, lúc đứng dậy đã thấy một chiếc trực thăng rời đi rồi, nhưng mà xung quanh căn hộ đều là cây, cho nên cũng không thấy rõ lắm, cũng không xác định được mình có nhìn lầm hay không.

Lee Goff hỏi: "Ngài có thấy người ngồi trong máy bay là ai không?"

Becker nói: "Không phát hiện ra." Hắn cho dù biết cũng không nói.

Lee Goff trước tiên gọi điện cho một viên cảnh sát dưới tay, để cho bọn họ đi điều tra tình huống ngành trực thăng tuần tra hôm nay. Sau đó lại hỏi Becker một chút chi tiết lúc đó, kể cả việc bọn họ vì cái gì mà tới chỗ này.

Becker nghĩ thầm, dù sao Thạch Thiên đi tìm Alex là vì đối với nghiên cứu của hắn cảm thấy hứng thú, cũng không phải là chuyện tình gì dọa người, sau này có lẽ còn tìm cảnh sát tìm một chút manh mối về việc Alex mất tích cũng nên, vì vậy hắn cũng không giấu diếm, nói cho Lee Goff là mình và Thạch Thiên đi tìm Alex.

Khi xe hơi sắp tới Ritz hotel, Lee Goff nhịn không được hỏi: "Tôi lại mạo muội hỏi một câu, Becker tiên sinh cảm thấy vụ nổ ngày hôm nay có thế nhằm vào ngài hay không?"

Becker cười nói: "Giống như tôi là một người quản lý ngân hàng, rất ít đắc tội với người khác, cho dù có người không hợp nhãn, cũng không đến nỗi dùng đạn hỏa tiễn tới bắn tôi."

Lee Goff vội hỏi: "Ngài không nên hiểu lầm, bảo vệ tất cả tính mạng công dân là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, đặc biệt giống như Becker tiên sinh là một người cống hiến rất nhiều cho xã hội vậy. Nếu có cần, vậy chúng tôi có thể phái người 24/24 bảo vệ ngài." Sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua Thạch Thiên, thấy hắn vẫn còn nhắm mắt, Lee Goff thở dài nói: "Thật ra... Tôi hoài nghi mục tiêu là bọn họ tập kích chính là Thạch Thiên tiên sinh."

Becker khẽ giật mình, hỏi dò: "Vì cái gì mà anh hoài nghi như vậy?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio