Bất Diệt Truyền Thuyết

chương 329: đi đến mỹ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thạch Thiên thấy Thạch Lệ không nghe lời khuyên, không tức giận, ngược lại còn có chút cao hứng, bởi vì thấy rằng nàng cũng có chút gen di truyền của Thạch gia, rất hợp khẩu vị của mình, nên cũng không nói gì.

Đối với chuyện Kim Hinh bị bắt và có gì đó kì quái, Thạch Thiên căn bản không để trong lòng, nếu không phải Thạch Lệ hỏi Braid là vì sao Kim Hinh bị bắt, thì hắn cũng chẳng biết được cái gì ngoài cái tin Kim Hinh bị bắt. Nhưng Thạch Lệ thì khác, trên đường đi thừa dịp Thạch Thiên tức giận không nói gì, liền bắt đầu phân tích việc này, nhớ lại những lời Braid nói, ngày hôm qua Kim Hinh vừa xuống máy báy tại L.A liền bị bắt vì có chứa cấm dược, bắt ngay tại chỗ. Thạch Thiên nói Kim Hinh đi Mỹ kí hợp đồng quay phim, mà một ngôi sao như nàng đi ra ngoài khẳng định sẽ mang theo bảo vệ, cùng người đại diện.

Nhưng tại sao đến hôm nay tin tức Kim Hinh bị bắt mới truyền đến? Cho dù người bên cạnh Kim Hinh vì thanh danh của nàng mà không tuyên truyền việc này, nhưng đám cảnh sát L.A cũng sẽ không quản mấy cái này, ít nhất là sẽ báo cáo cho cảnh sát HongKong biết. Vả lại ở sân bay là nơi công cộng, Kim Hinh lại là nhân vật công chúng, mặc dù lực ảnh hưởng của nàng chủ yếu chỉ ở châu Á, nhưng cũng dẽ khiến cho giới truyền thông chú ý, không có khả năng là không ai biết cả.

Chẳng lẽ là bị bắt bí mật? Vậy chắc chắn không phải bởi vì ngẫu nhiên phát hiện ra cấm dược được. Xem ra, việc này quả nhiên có chút kì quái. Nếu nguyên nhân thật sự chỉ là vận chuyển cấm dược thì với một diễn viên như Kim Hinh, nếu vì để bảo trì dung mạo mà dùng một số loại dược phẩm trong danh sách cấm cũng là bình thường, loại dược phẩm này cho dù có điều tra ra, thì cơ bản chỉ phạt chút tiền là giải quyết xong.

Trừ Thạch Hiểu Mẫn và Quách Gia Chí trở về tạp chí xã, những người đi đến đón Thạch Lệ tại sân bay đều trở về khách sạn nghỉ ngơi. Đám người của Braid bắt đầu lấy điện thoại ra gọi khắp thế giới, liên hệ với các bộ phận của Thiên Thạch Đồng Minh, dặn dò bọn họ nhanh chóng triệu tập người tại L.A. Tựa hồ như muốn cùng Thạch Thiên mạnh mẽ giành lấy Kim Hinh ra, làm chi Thạch Lệ thấy mà nhíu mày.

Còn vụ vé máy bay đã lo xong, nhưng mà sáng hôm nay không có vé đi đến L.A, chỉ có chuyến một giờ ba mươi đến sân bay của San Francisco mà thôi. Những người của Thiên Thạch Thành Bảo tại HongKong đến rất nhiều, đến giữa trưa đã được hơn tám mươi người. Mà vé máy bay đến San Franciscochỉ có ba mươi vé, những người còn lại đành phải tính toán mua vé máy bay đến những nơi khác của Mỹ.

Mọi người tuỳ tiện mua một vài thứ trong sân bay, trở thành món trưa trong khu nghỉ ngơi, trong lúc Lưu Ngọc San tự mình đến sân bay tiếp nhận hồ sơ vụ án tại Paris từ Thạch Lệ, nàng thấy thần sắc của Thạch Thiên không tốt, liền không dám nói chuyện với Thạch Thiên, nhưng trong lòng lại rất lo lắng giống như Thạch Lệ, nàng không tưởng được sau khi Thạch Thiên đến Mỹ sẽ gây ra chuyện gì.

Khi còn nửa giờ nữa là đến lúc kiểm tra vé, thì Hạng Hồng mang ba người vào khu nghỉ ngơi của khách, thấy Thạch Thiên liền kinh hãi, bước nhanh lại nói: "Thạch Thiên, ạnh muốn đi đâu? Anh biết không? Kim Hinh đã bị cảnh sát Mỹ bắt giữ…"

Thạch Thiên nói: "Đã biết, lão tử bây giờ muốn đi Mỹ mang nàng về!"

Hạng Hồng nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Thật tốt quá, bọn em cũng đến Mỹ vì chuyện của Kim Hinh. Việc này khẳng định là có hiểu lầm, em rất hiểu Kim Hinh làm sao có thể vận chuyển cấm dược được chứ? Nàng ta chưa từng dùng mấy thứ này mà" Nói xong xoay người lại chỉ vào một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, giới thiệu: "Đây là luật sư nổi tiếng tại HongKong Cố Hàn Phong, có ông ta giúp,tin rằng có thể giúp Kim Hinh được trong sạch"

Thạch Thiên không cho là đúng, nói: "Mang luật sư đi làm gì, em cũng không cần đi. Lão tử không quan tâm nàng ta có vi phạm lệnh cấm hay không vi phạm, trong sạch hay không trong sạch, cũng đều mang nàng trở về, em yên tâm"

Hạng Hồng nghe từ ông mình nói qua về chuyện của Thiên Thạch Thành Bảo, biết bọn họ có quan hệ rất lớn với Thạch Thiên, nhìn đám người nước ngoài sao lưng Thạch Thiên nghĩ rằng Thạch Thiên muốn dùng lực lượng này để giải quyết chuyện của Kim Hinh, lại nghe Thạch Thiên nói như vậy, liền yên tâm lại, nhẹ nhàng thở phào nói: "Em còn muốn đi nữa, Hạng gia cũng có quan hệ không tệ với vài tổ chức tại Mỹ, nếu Kim Hinh bị oan, ít nhất có thể thông qua họ để gây áp lực cho chính phủ Mỹ"

Bây giờ Thạch Thiên còn chưa biết Kim Hinh bắt ở đâu, trong lòng đương nhiên là nghĩ ra cách tốt nhất để cứu nàng nên cũng lưởi giải thích, nói: "Tuỳ em"

Rốt cục cũng đến thời gian đăng ký, chỉ còn có bốn mươi vé mà thôi, rồi mọi người liền đi vào trong, nếu mà người đi đầu có cầm cờ thì người ta tưởng rằng đây là một đoàn khách du lịch ấy chứ, nhưng không biết rằng những người này sắp bị chính phủ Mỹ xem là phần tử khủng bố.

Vé máy bay của bốn người Hạng Hồng đều là khoang hạng nhất, đám người Thạch Thiên chỉ mua được ba vé hạng nhất, trừ Thạch Thiên và Thạch Lệ ra, thì chỗ ngồi còn lại đương nhiên là của Braid. Hạng Hồng sau khi đăng kí xong, cũng không ngồi ở chỗ của mình, mà ngồi bên cạnh Thạch Thiên đổi chỗ với Braid, sau đó ngồi xuống, tựa đầu vào vai của Thạch Thiên, lặng lẽ cảm thán: "Em còn tưởng rằng đi Mỹ mấy ngày sẽ không được gặp anh, thật không ngờ…" Nói xong nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc.

Thạch Lệ ngồi phía trước Thạch Thiên, tuy rằng không nhìn thấy cảnh này, nhưng có thể nghe được những lời của Hạng Hồng nói với Thạch Thiên, thầm nghĩ, lại thêm một người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, nhưng máy bay vẫn chưa cất cánh, nhìn thời gian đã quá quy định hơn mười phút rồi, các hành khách bắt đầu kêu ầm lên. Một tiếp viên hàng không thông báo qua radio rằng phát hiện có vật lạ trên đường băng, phải chờ dọn dẹp thì máy bay mới có thể cất cánh được. Cho nên có thể lâu hơn bình thường, xin mọi người bình tĩnh.

Lúc này, một chiếc Jeep chạy như bay đến, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi nhảy xuống, trực tiếp đi lên khoang hạng nhất, nhìn một vòng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người của Thạch Thiên, hít một hơi thật sâu, sau đó đi lại nói: "Xin chào Thạch tiên sinh, ngài còn nhớ tôi không?"

Thạch Thiên nhìn người đàn ông kia một cái, có hcuts kinh ngạc nói: "Sao lại là ngươi, quên lão tử cảnh cáo gì rồi sao? Chẳng lẽ muốn giống với tên kia, bị lão tử đánh cho què luôn?"

Trên cơ mặt của người này giật giật, rõ ràng là xấu hổ: "Mỗi lần nhớ đến tình cảnh Thạch tiên sinh ra sức đánh tên tiểu Nhật Bản kia đều làm cho tôi cảm thấy thống khoái và sợ hãi, cũng cảm tạ Thạch tiên sinh đã tha cho tôi tại Paris. Hôm nay đến tìm ngài là bởi vì có chuyện muốn nhờ, chứ không phải đã quên lời cảnh cáo của Thạch tiên sinh…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio