Thạch Thiên đợi hồi lâu, thấy cái hộp nọ vẫn không có động tĩnh, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc, đột nhiên có cảm giác mình tựa hồ trúng bẫy, cẩn thận suy nghĩ, quả nhiên nhận thấy có rất nhiều chỗ không thích hợp.
Trong cái hộp đó nếu như thật thần kỳ như Alex nói, đối với bọn họ mà nói là hết sức quan trọng, Alex tự xưng không phải là người chính phủ Mỹ, vì sao lại đem vật phẩm như vậy đặt ở trong mật thất dưới Lầu Năm Góc? Nhìn kỹ trên mặt đất có nhiều dấu vết mới của những đồ vật nặng, gian mật thất này thì ra hiển nhiên chỉ dùng để chứa các vật phẩm khác, mà cái hộp này chỉ sợ là vừa mang vào.
Nhớ lại tình cảnh mới vừa rồi khi tiến vào Lầu Năm Góc đã được Beila yêu cầu đến gian mật thất dưới đất này để gặp mặt Alex, những người này càng là đặc biệt hướng về phía hắn, vật quan trọng như thế sao lại để ở nơi gặp mặt, nhắm chừng cũng không phải là trùng hợp, rất có thể chính là dùng để đối phó hắn mà mang đến. Mà Alex nói nhiều như vậy về sự huyền bí của nội tại tính mạng thể, chính là làm cho hắn đối với cái hộp này sinh ra hứng thú, mục đích hiển nhiên là đã đạt được. Lại nghĩ đến mình sau khi thiêu hủy Nhà Trắng, vì cứu cô gái trúng đạn kia mà trì hoãn không ít thời gian, mà người trong Lầu Năm Góc lại sau khi hắn tiến vào mật thất thì mới bắt đầu rút lui, nguyên nhân chỉ sợ cũng là bởi vì sợ thứ ở trong cái hộp này, Alex lúc trước ngăn trở căn bản không phải thật sự là lo lắng cho an nguy của hắn, mà là dùng kế lạt mềm buộc chặt, làm cho hắn trúng kế mà không để ý.
Thạch Thiên bởi vì có được vô địch thần công cùng thân thể bất diệt, nhưng không có dã tâm sang cơ lập nghiệp, chỉ cầu cuộc sống bình thường, căn bản khinh thường cùng người câu tâm đấu giác, trên thực tế cũng không cần phải làm mấy cái này. Loại cuộc sống thích gì làm nấy đã hơn một ngàn năm, mặc dù bản tính là người do dự thiếu quyết đoán, tính tình cũng sẽ hoàn toàn thay đổi. Bất quá Thạch Thiên mặc dù là người đi thẳng về thẳng, nhưng cũng không phải là người hồ đồ, ít nhất lịch duyệt hơn một ngàn năm là không người nào có thể so sánh, chỉ bất quá đã dưỡng thành thói quen, vô luận việc lớn việc nhỏ cũng không để ở trong lòng. Lúc này hơi dụng tâm một chút liền phát hiện không ổn, càng nghĩ càng cảm giác được mình đã bị tính kế là rất có khả năng, nhất thời rất là căm tức, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi trong lòng mắng to:" Tiểu tử giỏi, lại giảo hoạt như thế. Nếu như quả thật có trá, lão tử cùng ngươi nói lý mới là lạ" Đi tới tường vươn tay búng nhẹ, nghe thanh âm trong tường hiển nhiên là bằng thép, bất quá chỉ dày có hơn hai tấc, mình chỉ cần nhẹ nhàng một quyền là có thể phá tường mà ra. Vì vậy cũng không vội vã đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn cái hộp kia, thầm nghĩ đây rốt cuộc là vật gì, chẳng lẽ bằng một cái hộp nho nhỏ này là có thể diệt lão tử sao? Tâm tò mò không chút nào giảm bớt, ngược lại càng muốn mở ra xem một chút.
Chung quanh Lầu Năm Góc mặc dù quang đãng, nhưng đã tìm không được một người. Quân thủ vệ khẩn cấp tất cả đều đã nhận được lệnh lui lại cách Lầu Năm Góc ngời một km, tạo thành vòng vây mới.
Alex cùng Beila sau khi đi ra Lầu Năm Góc liền lên một chiếc xe màu đen, chạy tới bãi đỗ xe ở bên ngoài, những người khác thì ngồi trên mấy chiếc xe kháu đi theo sau. Chiếc xe màu đen này ngoài buồng lái ở trước, thì cũng tìm không được một cái cửa sổ xe, từ bên ngoài nhìn vào giống như một cái hộp đặc biệt lớn. Hai gian phía sau cùng buồng lái liên kết với nhau, thoạt nhìn lớn như cái phòng khách, cao rộng cũng gần ba thước, dài ít nhất cũng năm thước, bất quá trang sức phi thường đơn giản, trừ cái ghế sa *** ra, cũng chỉ có mấy cái tủ đựng giấy tờ. Gian trong cùng gian ngoài cũng tương đương nhau, thậm chí dài hơn một điểm, chất đầy các loại dụng cụ, nên có cảm giác chật hẹp hơn gian ngoài nhiều.
Beila sau khi lên xe trươc tiên cởi trang phục phòng hộ ra, lộ ra thân thể uyển chuyển, hơi chút bới lại mái tóc dài màu vàng bị đè ép xuống, rồi đi giúp Alex. Alex sau khi cởi trang phục phòng hộ thì có vẻ có chút khô gầy, bộ đồ trên người có chút cũ kỹ, hơn nữa còn có rất nhiều nếp nhăn, nếu đứng ở ven đường, sẽ làm cho người ta tưởng rằng hắn là một ông lão nghèo túng sắp tiêu hết tiền dưỡng lão rồi.
Chiếc xe sau khi chạy được mấy chục phút thì ngừng lại ven đường, hai người đi vào gian sau, Alex ngồi vào một cái bàn có một cái màn hình, quay đầu lại phát hiện Beila có chút thần ra liền hỏi: "Có tâm sự sao?" Beila lắc đầu tỏ vẻ không có, ngồi vào bên cạnh Alex, đưa tay nhấn vào một cái nút màu vàng, màn hình trước mặt hai người mở lên, hình ảnh hiện ra rõ ràng là mật thất mà Thạch Thiên đang ở trong.
Alex nói: "Cha muốn quan tâm tới con. Mấy năm nay cha đối với con đã quan tâm quá ít".
Beila nói: "Không có gì…" mắt nhìn Thạch Thiên trên màn hình, kkhẽ cắn môi nói: "Con chỉ là đang nghĩ… hắn đối với chuyện phát sinh ở trên người mình cũng còn có nghi vấn rất lớn, có lẽ sẽ nguyện ý phối hợp nghiên cứu cùng tổ chức. Trực tiếp dùng phương thức này có phải thích hợp hơn không?"
Alex nói: "Nghi vấn trong lòng hắn chúng ta cũng muốn biết, không thể ở trong khoảng thời gian ngắn cho hắn giải đáp hài lòng, lấy tính cách của hắn, nếu như không được thỏa mãn, sẽ không phối hợp với chúng ta trong thời gian dài, cho nên khống chế hắn mới là biện pháp thích hợp nhất. Đừng quên hắn có thể cướp đi năng lượng trên người con, nếu để cho người như vậy tự do tiến vào tổ chức của chúng ta, hậu quả cũng phi thường đáng sợ".
Beila nói: "Nhưng năng lực mà hắn biểu hiện ra ngoài đã vượt qua phạm vi giải thích của chúng ta đối với thuật tu luyện, có thể còn nắm giữ bí mật khác mà chúng ta cần".
Alex nói: "Cái này chỉ nói rõ chúng ta trước kia đối với cơ thể người đến tột cùng có thể có bao nhiêu tiềm lực còn chưa đủ, thuật tu luyện đối với giải thích tiềm lực cơ thể người phi thường mơ hồ, dùng phương thức này khai phát ra tiềm lực cũng phụ thuộc vào con người, bởi vậy tính co dãn rất lớn. Không thể phủ nhận, năng lực của hắn quả thật làm cho người ta giật mình, trong lòng cha cũng có hoài nghi giống như con, bất quá cho dù hắn nắm giữ bí mật gì, chính hắn cũng không biết, mới có thể tới tìm cha, bằng không vị Laurent hơn 130 tuổi của tòa thành Thiên Thạch kia chẳng phải so với hắn còn muốn kinh khủng hơn sao. Cho nên chúng ta chỉ có thể tự mình đến tìm ở trên người hắn".
Beila gật đầu, thở dài nói: "Con có thể rõ ràng, chỉ là chung quy vẫn cảm thấy có chút… có chút đáng tiếc…"
Alex mỉm cười nói: "Có đúng không, cha còn nghĩ con rất chán ghét hắn". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Beila nghe vậy ngẩn ra, nhớ tới tình cảnh Thạch Thiên tại Paris đối với nàng dùng "cực hình" bức cung, cái loại cảm giác tê dại đó tựa hồ lại ùa lên, thân thể không nhịn được nhẹ nhàng run lên, cắn răng nói: "Tất nhiên… con hận hắn…"