Trọng tài gọi hai bên ra sân chuẩn bị, trận đấu sắp bắt đầu. Trường trung học Victoria mặc đồ màu đỏ, dùng đội hình 4-4-2 chủ công, trong lòng bọn họ, thắng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan mà dưới năm bàn thì xem như là không thắng. Đội bóng trường trung học Victoria quả thật cũng có bản lĩnh này, bọn họ từng tham gia đại hội bóng dá học sinh Quảng Đông, hơn nữa còn đoạt được á quân, có vài cầu thủ đã được một số đội bóng đại học chấm trúng, thậm chí là một số câu lạc bộ chú ý, thắng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan hơn năm bàn là chuyện rất nhẹ nhàng.
Thạch Thiên cũng không dựa theo vị trí mà huấn luyện viên Lý Đức Vũ bố trí cho hắn, mà chạy đến bên cạnh Vương Húc hỏi: "Cầu môn bên nào là của chúng ta?"
Vương Húc hướng ra cầu môn phía sau chỉ nói: "Cầu môn này là của chúng ta".
Thạch Thiên quay đầu lại nhìn cầu môn, thầm nghĩ: ****, cầu môn lớn như vậy, lão tử dùng miệng thổi cũng có thể thổi vào.
Lúc này trọng tài đã thổi còi, trận đấu bắt đầu, do đội bóng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan áo vàng phát bóng trước, câu thủ áo vàng phát bóng chuyền lên cho cầu thủ áo vàng số 7, lập tức có một cầu thủ áo đỏ ép tới, cầu thủ áo vàng số 7 rõ ràng không đủ tin tưởng, liền chuyền mạnh sang cho cầu thủ áo vàng số 5 ở bên phải, cầu thủ áo vàng số 5 dừng banh lại, cũng không dám tiến công, xoay người muốn tiếp tục chuyền cho cầu thủ ở phía sau, lại không có Thạch Thiên số 9 vốn phải ở sau hắn. Lúc này phía sau có tiếng gió vang lên, trung phong số 11 áo đỏ đã áp sát, đoạt lấy bóng, trực tiếp hướng tới vùng cấm địa trước cầu môn không ai ngăn cản mà phóng đi.
Các học sinh trên khán đài đã bắt đầu hoan hô ủng hộ, bọn họ cảm thấy bàn thắng đầu tiên đã sắp có, mà chỉ mới khai cuộc chưa tới một phút. Các nàng Hạng Kiều tuy đến xem Thạch Thiên mất mặt, nhưng thấy trường mình chưa tới một phút đã cho đối phương cơ hội như vậy sút như vậy, cũng cảm thấy thật mất mặt, đều muốn nhắm mắt lại không nhìn.
Bởi vì Thạch Thiên đang ở sân bên kia, không ai ngăn cản áo đỏ số 11, một hậu vệ vội chạy tới ngăn cản, bởi vì tình huống khẩn cấp, toàn lực chạy tới không kìm đà kịp, đã bị số 11 áo đỏ khéo léo né qua, đã xâm nhập vào vùng cấm địa, số 11 áo đỏ quyết đoán sút mạnh vào cầu môn, lúc này tiếng hoan hô toàn trường chợt ngừng, tất cả mọi người đều đợi thời khắc ghi bàn, dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy thắng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan tuy không tính là gì, nhưng nếu có thể chưa tới một phút đã ghi bàn, thì thật ra cũng có thể tuyên dương một phen.
Trong tích tắc khi chân của số 11 áo đỏ đá vào bóng, hắn đột nhiên phát hiện bóng đã không thấy đâu nữa, muốn thu hồi lực thì đã không kịp, một cước đá vào khoảng không thu không được, cả người xoay một vòng té xuống đất, sau đó mới phát hiện bóng đang ở trước mặt hắn, một bàn chân mang dép lê đang dẫm lên trên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Số 11 áo đỏ nhất thời cảm thấy một trận sỉ nhục, hắn lại không phát hiện bóng bị cướp đi như thế nào, hơn nữa trong một đội ngũ yếu như vậy, lại bị một người mang dép lê cướp bóng đi.
Trên khán đài nhất thời ồ lên, bọn họ tuy thấy Thạch Thiên chạy qua cướp bóng, cũng không thấy rõ là cướp đi như thế nào, mà tốc độ chạy của người này càng làm cho bọn họ giật mình, cái này là Thạch Thiên không dùng khinh công nội lực, chỉ dựa vào thể năng bản thân chạy, cũng không phải hắn muốn che dấu cái gì, mà là cảm thấy đối với đám tiểu quỷ này cũng không cần dùng công phu thật sự. Chờ mọi người thấy rõ đoạt bóng chính là số 9 áo vàng, đều hô lên.
"Xem kìa… Là… là dép lê…"
"Ồ ****… mang dép lê mà cũng có thể chạy nhanh như vậy…"
"Mình không hoa mắt chứ…"
"Siêu nhân dép lê…"
Các nàng Hạng Kiều cùng hơn trăm học sinh trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan khác cũng quên bọn họ đến là để xem Thạch Thiên mất mặt, đều đứng dậy hoan hô, Thạch Thiên trong lòng bọn họ đã chuyển hóa thành anh hùng, tuy chỉ có hơn trăm người, nhưng thanh âm hoàn toàn vượt qua mấy ngàn người khác.
Huấn luyện viên Lý Đức Vũ đứng lên, không dám tin mà nhìn số 9 vừa rồi thiếu chút nữa làm cho mình tức chết, hắn thấy sức bùng nổ của số 9, mà ngay cả hắn cũng không thấy rõ hắn cướp bóng như thế nào, nhìn ra tiềm lực của người này tuyệt đối làm cho giới bóng đá toàn thế giới khiếp sợ, cặp dép lê kia đã không làm cho hắn tức giận nữa, mà là làm cho hắn vui càng thêm vui, tưởng tượng nếu người này mang giày đá bóng vào, thì đó là tình cảnh thế nào nữa, Thạch Thiên trong mắt hắn phảng phất đã biến thành vua bóng đá thế hệ mới, mà Lý Đức Vũ hắn chính là huấn luyện viên tạo nên vua bóng đá, các loại vinh dự đó đều đang hướng tới hắn mà vẫy gọi.
Chuyện mà Thạch Thiên làm mọi người giật mình chỉ mới bắt đầu, trong tiếng hoan hô của mấy ngàn người, chỉ thấy hắn ha hả cười lớn một tiếng, sau đó xoay người làm một hành động làm cho tất cả mọi người không thể tin được.
Sút bóng…
"Vù" một tiếng trái bóng như một quả đạn pháo, bắn thẳng vào trong cầu môn, thủ môn ngay cả phản ứng cũng không kịp làm, há hốc miệng ngẩn người đứng ở trước cầu môn.
Mấy ngàn người trên khán đài cũng há hốc miệng, không thể tin được mà nhìn bóng ở trong cầu môn, toàn trường một mảng yên tĩnh, ngay cả mấy người trọng tài cũng ngây người, chỉ có một mình Thạch Thiên đứng tại chỗ mà "ha hả" cười lớn, phi thường đắc ý, tiếp theo đó là toàn trường đều cười to lên.
Vương Húc chạy đến trước mặt Thạch Thiên nói: "Bạn Thạch Thiên…"
Thạch Thiên đắc ý nhìn Vương Húc hỏi: "Ta sút thấy thế nào?"
Vương Húc cười khổ nói: "Sút thì rất được, bất quá cầu môn này là của chúng ta…"
Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Ta biết mà, vừa rồi đã hỏi qua ngươi, sao lại… chẳng lẽ…" hắn cũng không ngốc, theo tiếng cười của toàn trường mơ hồ đã cảm giác được mình đá sai cầu môn, sắc mặt bắt đầu đỏ lên.
Quả nhiên, Vương Húc giải thích: "Chúng… chúng ta nên đá vào cầu môn của đối phương mới đúng, ài… cũng là do mình không nói rõ ràng…"
Thạch Thiên trong lòng cũng đang trách Vương Húc không nói rõ cho mình, thấy hắn chủ động nhận sai, nhất thời đối với người thành thật này rất sinh hảo cảm, bất quá bản thân hắn cũng không chịu thừa nhận sai lầm, đỏ mặt nói: "Lão tử cái này… cái này là tiên lễ hậu binh" lại thầm nghĩ lão tử thật sự là hồ đồ, vừa rồi người nọ rõ ràng là muốn sút vào cầu môn bên này.
Đám người Hạng Kiều lúc này đã đem tiếng hoan hô biến thành mắng chửi, mở miệng mắng lớn, cơ hồ thô tục kiểu gì cũng đều có, Thạch Thiên đã từ "anh hùng" biến thành "hán gian". Nhưng huấn luyện viên Lý Đức Vũ lại đang suy nghĩ về cú sút này…