Bất Diệt Truyền Thuyết

chương 402: tới nhà đòi nợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu Thạch Thiên làm chủ, chuyện thành lập quốc gia cùng quân đội hiển nhiên sẽ không cần phải cùng những người khác trong tòa thành thương lượng, trực tiếp quyết định xuống. Đêm đó Braid cùng Saji đem chuyện lập nước thông báo cho mỗi đệ tử trong tòa thành Thiên Thạch, đối với bản thân sắp có được quốc gia của mình, tất cả đệ tử tòa thành Thiên Thạch nghe xong tin tức này đều cảm thấ phấn chấn dị thường.

Sáng sớm hôm sau, mấy người Thạch Thiên đi trực thăng rời khỏi đảo Crue bay đến phi trường Florida, một đệ tử của tòa thành Thiên Thạch mang theo giấy nợ của Colo Shrike VII cùng hơn trăm tinh anh của Thiên Thạch đồng minh đã ở tại phi trường chờ bọn họ, mọi người sau khi hội hợp thì ra phi trường, trực tiếp leo lên một chuyên cơ, đi tới Philippines.

Cùng lúc này, Laurent kích động từ Honkong chọn lựa hơn trăm người, đi trước một bước tới Philippines, sau đó đổi sang du thuyền, đi tới quần đảo Colo Shrike còn chưa đổi tên.

Quần đảo Colo Shrike nằm ở tây Thái Bình Dương, có khí hậu nhiệt đới, do bả mươi ba cái núi lửa cùng san hô, phân bố trong diện tích hơn ba trăm km, trong đó chỉ có hai đảo là có cư dân ở, chính là đảo Colo cùng đảo Shrike.

Đảo Colo cùng đảo Shrike diện tích tương đương, nhưng trên đảo Colo chỉ có hơn ba trăm người ở, hơn nữa đại bộ phận đều là thành viên vương tộc, vương cung, pháp viện, cùng với quân đội phụ trách an ninh quốc gia đều tại đảo Colo, có thể xem như là trung tâm chính trị, tư pháp, quân sự của vương quốc Colo Shrike. Bất quá quân đội tổng cộng chỉ có hơn ba mươi binh lính, toàn bộ là những nam nhân thân thể khỏe mạnh, từ mười sáu đến sáu mươi tuổi trong vương tộc tạo thành, Tổng tư lệnh là bản thân quốc vương Colo Shrike VII, thật ra chính là vệ sĩ của hắn. Ngoài ra trong vương cung, còn có Vương phi, vương tử, công chúa các loại

Vào giữa trưa, một chiếc du thuyền xa hoa cập vào bến tàu hoàng gia đảo Colo, Laurent dị thường hưng phấn dẫn theo hơn trăm người lên đất liền, đi thẳng đến vương cung, dọc theo đường đi không hề bị ngăn trở.

Binh lính canh giữ ở ngoài vương cung chứng kiến một ông lão tóc bạc dẫn theo một đám người đi tới, thoạt nhìn không giống cư dân nước mình, cũng không giống du khách, không khỏi nhìn nhau, tưởng là có người muốn đi thăm vương cung. Một binh lính tiến lên đón hỏi: "Đứng lại, các người là ai? Đi thăm vương cung trước tiên phải được công tước Colo Jacques thân mời, nếu không thì không thể vào".

Vương quốc Colo Shrikes kinh tế chủ yếu xuất phát từ ngư nghiệp cùng du lịch, công tước Colo Jacques là em của Colo Shrike, phụ trách tiếp đãi du khách nước ngoài tới. Bất quá phong cảnh quần đảo Colo Shrike mặc dù không tệ, nhưng quốc gia quá nhỏ, lại không có phi trường, hơn nữa bốn phía đều là những quốc gia đảo quốc, cho nên du khách đến đây du ngoạn cũng không nhiều, vì vậy để tăng doanh thu, bất đắc dĩ cả vương cung cũng liệt vào hạng mục du lịch.

Laurent cười nói: "Tham quan cái gì? Vương cung này sớm là của chúng ta" Vung tay lên, phía sau có bốn năm người đem hai binh lính chế phục, tháo vũ khí của bọn họ xuống, sau đó có người mở cửa vọt vào vương cung, có người trực tiếp từ tường cao mà nhảy vào, giống như hổ đói vậy.

Vương cung Colo Shrike cũng không xa hoa, bất quá diện tích rất lớn, trừ gia đình của quốc vương, hơn trăm thành viên của vương tộc cơ bản đều ở đây, hơn ba mươi binh lính trong nháy mắt đều bị người Laurent dẫn đến chế phục, đem tất cả mọi người trong vương cung khống chế không tới nửa giờ.

Colo Shrike VII đang cùng người nhà dùng cơm, nhìn tháy nhóm "cường đạo" này vọt vào cũng choáng váng, Vương phi, công chúa đều thét lên chói tai.

Laurent thoải mái ngồi xuống bàn ăn của gia đình Colo Shrike VII đang dùng cơm, chậm rãi nói: "Đừng sợ, chúng tôi sẽ không gây thương tổn cho các người" Thanh âm không lớn, nhưng lại hết sức rõ rành lọt vào tai mỗi người, tiếng thét chói tai nhất thời cũng im xuống.

Laurent hỏi: "Ai là quốc vương Colo Shrike?"

Một người da ngăm đen, ước chừng năm mươi tuổi mập mạp lảo đảo đứng lên, run giọng nói: "Tôi … chính là tôi, các người muốn cái gì? Tôi cũng cho các người… đòi tiền sao? Muốn bao nhiêu?" Nguồn:

Laurent ngạc nhiên nói: "Ngươi còn có tiền?"

Colo Shrike VII vội vàng nói: "Có, bản thân quốc vương này, quốc gia xinh đẹp này đều là của tôi, đương nhiên là có tiền, chỉ cần các người không thương tổn chúng tôi, muốn bao nhiêu tôi cũng đáp ứng".

Laurent cười đến thiếu chút nữa thở không nổi, một hồi lâu mới nhịn cười nói: "CHúng tôi không phải là cường đạo, không cần tiền của ngươi, cũng không muốn thương tổn bất luận kẻ nào, chúng tôi hôm nay chỉ lấy cái gì thuộc về chúng tôi".

Colo Shrike VII nghe vậy nhìn đám người Laurent một chút, mặc dù đám người tuy uy vũ hung hãn, nhưng không đem theo vũ khí, thoạt nhìn quả thật không giống như là đến cướp của giết người, nhất thời trấn định rất nhiều, thở phào nhẹ nhỏm nói: "Các người có lộn không, tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp các người, nơi này sao lại có đồ của các người? Đương nhiên, tôi là người rất hào phóng, nếu như các người nhìn trúng cái gì, cứ việc đem đi, coi như là tôi tặng cho các người".

Hắn cũng không phải ra vẻ hào phóng, trên thực tế vương quốc Colo Shrike trải qua Tây Ban Nha cùng Nhật Bản hai lần chiếm lĩnh trừ vương cung này không bị cướp đi thì đã không còn bao nhiêu thứ đáng gia gì, mà vài thập niên gần đây thuế thu vào đều đã bị hắn thua sạch sẽ, cho nên cho dù Laurent đem vương cung vét sạch, tổn thất cũng không lớn.

Laurent mỉm cười lắc đầu nói: "Ngươi sai lầm rồi, quốc gia này không thuộc về ngươi nữa".

Colo Shrike VII kinh hãi nói: "Cái gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ chiến tranh thế giới thứ ba bùng nổ…"

Laurent cười ha hả nói: "Ngươi thật hài hước, không nhớ chính ngươi đã sớm đem quốc gia xinh đẹp này thua bạc rồi sao?"

Thân thể mập mạp của Colo Shrike VII lảo đảo, mềm nhũn ra ngã ngồi lên trên ghế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio