Otis vừa nghĩ đến Helen có thể làm Thạch Thiên cảm thấy khó nghĩ, nhưng mà tính Thạch Thiên vốn là người dám làm dám chịu, thế nên cũng không vì đó là Helen mà không dám gặp. Thế nên sau khi do dự một lúc, hắn liền cho đệ tử của tòa thành Thiên Thạch dẫn Helen vào.
Thoáng nhìn về phía Otis đang xanh mặt ở bên, dáng vẻ bất an vô cùng, Thạch Thiên đóan được lúc trước Helen bị thương chắc có liên quan gì đến hắn, vì thế liền ra lệnh: "Lát nữa nhận sai với nàng đi".
Otis vội vàng gật đầu nghe lời. Hắn tuy là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà toàn thân vẫn toát cả mồ hôi, chẳng qua nghe giọng của Thạch Thiên thì chỉ cần mình có thể cầu xin Helen tha thứ, thì có thể sẽ không bị truy cứu nữa, thế nên hắn cũng thở phào được một hơi.
Nhưng mà hắn chợt nghĩ tới, nếu chẳng may Helen không chịu tha thứ cho mình thì sao? Nghĩ thế hắn liền nhanh miệng nói thêm: "Vậy tôi hiện giờ đi tìm tiểu thư Helen để nhận lỗi, cầu mong cô ấy tha thứ" Sau đó hắn vội tranh thủ thời gian chạy vội ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Otis cũng có hiểu biết về Helen, hắn biết nếu tự nhiên đến cầu xin nàng tha thứ thì chưa hẳn đã có hiệu quả, thế những nếu đề nàng biết được mình đã được Thạch Thiên tin tưởng giao phó nhiệm vụ này, hơn nữa lại còn có thể chứng mình đảm bảo mình từ nay sẽ toàn tâm toàn ý vì quốc gia và nhân dân, thì với tính tình của Helen dù hiện vẫn còn căm ghét mình nhưng mà vì đại cục nàng ta cũng sẽ gạt tư thù cá nhân qua một bên. Chẳng qua là việc ngày không thích hợp khi nói trước mặt Thạch Thiên. Đó là lý do mình phải nhanh chóng ngăn cản Helen đến trước mặt Thạch Thiên.
Helen đang đứng một mình ở giữa đại sảnh, sắc mặt nàng có vẻ nặng nề, nơi này từ lúc Thạch Thiên vào đã trở thành cung điện riêng của hắn, ngoài hắn cùng nhân viên của thiên thạch đế quốc ra thì không hề có khách nào ở cả. Đến ngay cả nhân viên phục vụ ở đây cũng được thay bằng người của thiên thạch đế quốc. Chính phủ Mỹ cũng đã điều động rất nhiều cảnh sát đế để bảo vệ xung quanh nơi này, không cho đám phóng viên cùng với những người không phận sự đến làm phiền. Bọn họ biết Thạch Thiên không thèm để ý đến dư luận lưu truyền ở Mỹ, nếu để đám người làm phiền ở bên ngoài cứ kêu gào phản đối thì không biết sẽ khiến Hỗn Thế Ma Vương này làm ra trò kinh ngưoiừ gì đây.
Helen hiện giờ nhìn thấy người vừa đi lên thông báo đang xuống cùng Otis thì trong lòng cũng cảm thấy nao nao.
vẻ mặt của Otis hiện giờ vô cùng nhiệt tình nhìn nàng nói: "Tiểu thư Helen, thực là lâu rồi không gặp cô, chủ nhân của tôi hiện giờ mờ cô lên gặp."
Helen lại ngẩn cả người, sau đó vô cùng kinh ngạc nói: "Chủ nhân của ông?"
Otis vội vàng cười giải thích cho rõ nguyên nhân: "A... chính là đầu lĩnh mới của đế quốc, Thạch Thiên tiên sinh, ngài hiện giờ đang chính là đầu lĩnh chống lại người ngoài hành tinh xâm lấn trong tương lai, là hy vọng duy nhất hiện tại! Ngài có thể nói là cứu thế chủ của tòan bộ nhân loại! Bởi vậy bản thân tôi tự thấy nên đi theo Thạch Thiên tiên sinh. Muốn hiến dâng lực lượng tuy nhỏ bé của bản thân mình cho sự nghiệp".
Helen khinh thường cười lạnh, nàng hiển nhiên không tin vào cái lý do cao cả của Otis rồi, chẳng qua là hiện giờ không phải lúc để châm biếm hắn mà thôi. Mà thực tế thì Otis nói ra những lời này không phải chỉ để cho Helen nghe, chủ yếu là hắn muốn để những người của đế quốc Thiên Thạch trong này nghe thấy. Vì dù sao thì trước hội nghị Liên Hiệp Quốc, chính phủ Mỹ cũng đều rất căm thù những người của đế quốc Thiên Thạch, mà lần hội nghị này của Liên Hợp Quốc thì chủ ý chính lại là hợp tác đối phó với đế quốc Thiên Thạch, nhưng vị thế hiện giờ đã thay đổi rồi. Đương nhiên việc đầu tiên phải là để cho những người của đế quốc Thiên Thạch hiểu rõ lòng trung thành của mình trước đã, tránh thù hận cũ của bọn họ còn chưa tan, lại cứ đề phòng mình mọi lúc, như vậy sẽ tạo ra rất nhiều hiểu lầm.
Khách sạn đã không còn kinh doanh như bình thường nữa, đại sảnh hiện giờ đang cực kỳ yên tĩnh, mỗi người đều có thể nghe rất rõ ràng lời nói của Otis. Mà những người có thể làm phục vụ ở đây hiện giờ thì chí ít cũng phải là con cháu thành viên của tòa thành Thiên Thạch, trong lòng họ thì Thạch Thiên chính là thần, Otis đi theo Thạch Thiên một tháng nếu mà còn không thật lòng khâm phục thì mới thật sự là một chuyện lạ. Bởi vậy khi họ nghe thấy Otis nói ra những lời như thành tâm cực lực cống hiến sức mình thì hoàn toàn không thấy buồn nôn chút nào, mỗi người đều mỉm cười hiểu ý.
Otis cùng với Helen đi vào thang máy chuyên dụng để lên phòng tổng thống, chờ đến khi cửa thang máy đóng lại, Otis cũng không vội bấm số thang máy, hắn chỉ thành khẩn cúi đầu thật sâu, nói: "Helen tiểu thư, lúc trước tôi bị quyền lực mê hoặc đầu óc, lại bị tên tiểu nhân Calitri hèn hạ lợi dụng, đến giờ trong lòng tôi vo cùng hổ thẹn, rất mong cô có thể nhận sự chân thành mà tha lỗi cho tôi".
Helen nói rất hời hợt: "Sự tình đã qua thì không cần phải nói lại nữa" Nàng quả đúng như Otis đã nghĩ, nàng không nhận lời xin lỗi, cũng không tin Otis xin lỗi chân thành, nàng hiểu rất rõ loại người chính khác gian ngoan như Otis. Loại người này làm việc căn bản là không quan tâm đến thị phi đúng sai. Nhưng mà hiện giờ thấy Otis tự nhiên lại xin lỗi vì hành động ám sát mình lúc trước, điều này khiến nàng cũng rất bất ngờ.
Otis còn chưa đạt mục đích, vì thế hiển nhiên là muốn làm đến cùng, vì thế dáng vẻ vô cùng đau khổ nói: "Sau việc đó cô lại thể hiện sự khoan dung khiến tôi càng cảm thấy xấu hổ, tôi biết là lời xin lỗi của tôi không thể nào đến bù được những thương tổn tạo thành cho cô, tôi biết là cô không cần lời xin lỗi này…" Otis thấy Helen vẫn không có phản ứng gì, ông ta lại tiếp tục diễn thuyết không biết, hắn ho khan một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Helen tiểu thư, tôi sở dĩ toàn lực thúc đẩy Mỹ gia nhập đế quốc Thiên Thạch chính là bơi vì tôi nhận thấy được sự quan trọng tồn vong của nhân loại, toàn bộ thế giới quả thật cần phải đoàn kết với nhau, chắc hẳn là cô cũng không muốn thế giới này đoàn kết bằng một cuộc chiến tranh đổ máu mới đạt được chứ, vì tương lai toàn nhân loại, tôi nghĩ việc hy sinh quyền lợi của chính phủ là đáng! Hơn nữa Thạch Thiên tiên sinh cũng đã biểu hiện là sẽ không can thiệp quá sâu vào chính quyền Mỹ, thống nhất cũng không phải là điều hao tổn gì, chúng ta chỉ tập trung tài nguyên để phát triển chống nền văn minh ngoài trái đất, đây chính là chỗ vĩ đại của Thạch Thiên tiên sinh, đây cũng là lý do mà đại đa số các quốc gia đều thống nhất dưới trướng đế quốc Thạch Thiên. Tôi cam đoan với cô, tôi thân là một chính khác của nước Mỹ, mặc dù đã có thời gian tôi làm việc tất cả đều là vì lợi ích, nhưng đối với nhân dân Mỹ tôi đều tận tâm tận lực bảo vệ, để họ có được quyền lợi tự do, để họ không bị ảnh hưởng trong cuộc sống, điểm này tôi có thể thề với cô!"
Helen than nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Nếu thế giới này đã đi trên con đường thống nhất, vậy thì ngài có thể phát huy tác dung khi ở trong nhà nước mới, khi đó mong ngài hãy chăm lo đến đời sống và quyền lợi của dân Mỹ".
Otis lại một lần nữa đàng hoàng thế thốt: "Đúng đúng, tôi xin thề là sẽ tận lực cố gắng để bảo hộ tự do và quyền lợi của họ, trên thực tế thì thống nhất toàn bộ nhân loại cũng là để tránh sự sinh tồn của loài người bị người ngoài hành tinh đe dọa, đấy chính là quyền lợi cơ bản của mỗi con người, hơn nữa sau khi thống nhất thì cũng sẽ công bố pháp luật, có khả năng sẽ thay đổi sự dân chủ của nhiều quốc gia khi họ vẫn đang giẫm đạp lên nhân quyền của con người, khiến cho nhân dân ở đó có được cuộc sống công bằng hơn, xây dựng việc bảo hộ loài người càng bao quát hơn, đây không phải là mục tiêu mà chúng tôi đã phấn đấu lâu nay sao? Bởi vậy có thể thấy được Thạch Thiên tiên sinh vĩ đại đến nhường nào!"
Helen gật đầu nói: "Mong là ngài có thể ghi nhớ kỹ những lời đã hứa hẹn này, tôi biết là Thạch Thiên tuyệt đối không phải người xấu, nhưng mà có vĩ đại như ngài nói không?"
Otis mỉm cười nói: "Chí ít thì Thạch Thiên tiên sinh cũng rất quan tâm đến cô, ngài ấy vừa lệnh cho tôi xuống mời cô lên, cũng là muốn tôi xin lỗi cô về việc lần trước. Đương nhiên việc tôi xin lỗi là vô cùng chân thành" Hắn biết rõ là mấu chốt khi nói chuyện với Helen đã tới, vì thế phải làm rõ sự chân thành của mình ra. Mà hắn lại vừa nói bóng gió đến việc Thạch Thiên đã biết ân oán của họ, không cần cô phải nhắc lại trước mặt Thạch Thiên.
Helen thản nhiên cười nói: "Ngài yên tâm, tôi không phải đến để tố cáo".