Bất Diệt Truyền Thuyết

chương 85: tạp chí "thiên tư"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ai cha! Ha ha! Rốt cục cũng có một công ty muốn ta qua đó làm rồi..." Thạch Hiểu Mẫn treo điện thoại, sau đó hưng phấn hô. Thạch Thiên thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui lây, bất quá mấy ngày này đấu võ mồm với "Bất hiếu tôn nữ" này thành thói quen, cũng nhịn không được đả kích nàng một câu, nói: "Một tháng rồi mới tìm được việc, còn không biết xấu hổ mà hô to như vậy."

Thạch Hiểu Mẫn cũng không tỏ ra yếu kém, phản kích nói: "So với ngươi còn tốt hơn, ngay cả trung học ngươi cũng chưa từng tốt nghiệp, cho nên cũng đừng nghĩ tới chuyện tìm được công việc."

Thạch Thiên buồn bực nói: "Sao ta không tìm được việc chứ? Chỉ cần ta muốn làm, tùy tiện mở miệng, sẽ có đầy công ty tranh nhau tới tìm ta về làm cho bọn họ." Đây cũng không phải là lời nói dối, cấp dưới ở công ty TS quỹ có hằng hà sa số, Thạch Thiên nếu như mở miệng tới công ty làm, nhất định có hàng tá xe Rolls-Royce mở ra tiếp hắn.

Thạch Hiểu Mẫn cười lạnh nói: "Đừng mơ mộng hão huyền nữa, bất quá bằng một thân công phu của ngươi, làm bảo vệ trị an, vệ sĩ và vân vân, e là thực sự có chút cơ hội, lúc rảnh rỗi có thể giúp ông chủ lau xe còn được chút tiền boa."

Thạch Thiên cả giận nói: "Ta phi! Hắn giúp ta lau xe mới đúng á."

Thạch Hiểu Mẫn không thích dây dưa đến đề tài này nữa, nàng chạy về phòng đóng cửa lại, sau một lát đã thấy nàng mặc một bộ váy màu vàng nhạt đi ra, hỏi hắn: "Ngươi nói xem ta mạc bộ váy này thế nào?"

Thạch Thiên nói: "Ngươi không phải nói đi làm sao, cũng không cần phải diện như vậy chứ, mặc quần áo gì mà chả giống nhau, ăn mặc đẹp chỉ tổ bị đám sắc lang trong công ty chú ý."

Thạch Hiểu Mẫn đỏ hồng mặt, nhổ phi phi nói: "Tuồi còn nhỏ như vậy mà đầu óc đã đen tối, ta đi làm chứ không phải đi chơi cho nên càng phải măc đẹp rồi."

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Công ty gì? Mà lại khiến ngươi ăn mặc chau chuốt như vậy."

Thạch Hiểu Mẫn hưng phấn mà nói." Cũng không phải công ty gì, mà là chi nhánh của tạp chí Châu Á, tên Thiên Tư, thế nào, lợi hại không!"

Thạch Thiên căn bản chưa nghe nói qua tạp chí này, hắn thản nhiên nói: "Cái gì mà là thiên trư, trư ( lợn), ta còn tưởng là thứ gì, nguyên lai chỉ là một loại tạp chí lá cải, đằng nào mà chả phải đem ra ngoài đường bán, có gì mà lợi hại chứ?"

Thạch Hiểu Mẫn buồn bực nói: "Chính là tạp chí phát hành, hình như là tạp chí này được đem sang bán ở bên Ma-li đó!"

Thạch Thiên phản bác nói: "Có gì bất đồng chứ, phát hành ra cũng phải tung ra ngoài đường bán mà."

Thạch Hiểu Mẫn mãi mới tìm được một công việc hài lòng, trong lòng mừng rỡ vạn phần, vốn định nói ra để Thạch Thiên chia vui cùng nàng, vậy mà Thạch Thiên già mồm át lẽ phải, chỗ nào cũng đả kích nàng, khiến nàng tức giận đến độ lại muốn cùng Thạch Thiên so chiêu. Bất quá mấy ngày này "Giao thủ", Thạch Thiên tuy rằng không đánh nàng, thế nhưng nàng cũng chưa bao giờ đánh thắng được hắn, chỉ có thể giương mắt nhìn hắn, sửng sốt nửa ngày cuối cùng nàng lên tiếng trách mắng: "Ngươi chuyện gì cũng không hiểu, như đàn gảy tai trâu..." Nói xong nàng liền chạy về phòng của mình, không muốn ở chỗ này khiến Thạch Thiên chọc tức nữa.

Trong lòng Thạch Thiên cũng muốn biết Thạch Hiểu Mẫn tìm được công việc như thế nào, vôi vàng hỏi: "Từ từ đã, ta không hiểu. Vậy ngươi nói xem, thiên trư là thứ gì mà khiến ngươi hưng phấn vậy?"

Thạch Hiểu Mẫn lại ngồi xuống, mắt trắng dã liếc Thạch Thiên nói: "Là "Thiên Tư", tư trong tư sắc, chứ không phải thiên trư. Ngươi mới là trư ( lợn ), Thiên Tư tạp chí là một trong những tờ tạp chí có ảnh hưởng rất lớn đến nền báo chí thế giới đó, ta nếu có thể tại nới nổi tiếng loại này làm việc một năm, tương lai khi quay về Bắc Kinh muốn đi bất luận công ty tạp chí nào cũng có thể, ngươi có hiểu hay không!"

Thạch Thiên nói: "A...Vậy bọn họ mời ngưới đi làm công việc gì?"

Thạch Hiểu Mẫn nói: "Làm trợ lý và thư ký, đại loại là như thế, chính là giúp công ty xử lý tạp vụ, chân chạy việc... Và vân vân."

Thạch Thiên cười ha ha nói: "Nguyên lai là làm tạp công, nhìn ngươi xinh đẹp như vậy..."

Thạch Hiểu Mẫn sẵng giọng nói: "Ta cam tâm tình nguyện, ngươi làm được không mà nói, nếu như có thể làm đệ nhất trợ lý của chủ biên, có thể đi khắp thế giới, tham gia các loại hoạt động, nhìn thấy rất nhiều đại minh. tinh. Việc đó lại không tới phiên ta rồi, tại Hongkong bình thường cũng có thể gặp được một ít đại minh tinh. như Lưu Thiên Hoa, Lê Minh, Kim Hinh những đại minh tinh này bình thường đều nằn trên bìa mặt của Thiên Tư Châu Á, ta nhất định nó cơ hội gặp bọn họ, nếu ngươi ngoan ngoãn, ta có thể giúp ngươi xin chữ kí của bọn họ." Nàng càng nói càng hưng phấn, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị.

Thạch Thiên cười nói: "Ta mới không cần chữ kí của bọn họ đó, không phải chỉ là ngôi sao thôi sao, lão tử chỉ cần một cuộc điện thoại, cho dù muốn bọn họ ngủ cùng cũng có thể."

Hắn nói rất đúng tựa như Kim Hinh vậy. Thạch Hiểu Mẫn lại cho là hắn muốn nói đến hai nam ngôi sao, khuôn mặt đỏ bừng lên, cầm lấy cái gối trên ghế sa lon hung hăng quật lên người Thạch Thiên, vừa đánh vừa mắng: "Cùng ngươi ngủ... Ngươi thực sự là hết thuốc chữa rồi, đầu óc đen tối..."

Thạch Thiên cũng không tránh né, với khí lực của nàng chỉ như xoa bóp cho tổ tông mà thôi, hắn nghĩ thầm Kim Hinh và tờ tạp chí này có quen biết, nếu không có gì trở ngại mình thư hỏi nàng một chút tình huống, hỏi xem người quản sự của tờ tạp chí này là người như thế nào, có thường khi dễ cấp dưới hay không. Thạch Hiểu Mẫn muốn đi làm hắn sẽ không cản, dù sao một người suốt ngày ở nhà không làm gì cũng buồn chán, sẽ không hài lòng. Có đôi khi chính hắn cũng muốn đi tìm một việc để làm, cho nên mới phải đến trường, nhưng hắn lại không quen bị ước thúc, sống như thế cũng không có mục tiêu và lý tưởng, chỉ là trải nghiệm sinh mệnh trong kiếp này, thế cho nên làm việc gì hắn cũng chưa bao giờ chuyên tâm, qua một thời gian ngắn đã không chịu được rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Hiện tại đột nhiên xuất hiện hai người hậu nhân, hầu như đã đảo lộn toàn bộ sinh hoạt của hắn, trở thành chuyện hắn quan tâm nhất, thậm chí còn hơn cả niềm vui khí hắn quan tâm tới con cháu, bởi vì năm đó sinh hoạt cùng con cháu không lo không nghĩ, còn có người vợ Dương Nhu cùng nhau quan tâm, mà bây giờ hai chị em này từ nhỏ đã sinh hoạt kham khổ, tự nhiên khiến Thạch Thiên dâng lên cảm giác yêu mến, hai chị em có sống tốt hay không, có thể bị thương tổn hay đã là chuyện quan tâm duy nhất trong lòng hắn.

Bất quá hắn không muốn đem Thiên Thạch pháo đài có rất nhiều tài sản nói cho hai người hậu nhân biết, ở trong lòng hắn, Thiên Thạch pháo đài vẫn thuộc về người của Thiên Thạch pháo đài, hắn cũng không muốn chiếm, đương nhiên cũng không nghĩ tới đem đống tài sản này cho hậu nhân, biết dù cho có thật nhiều tài sản cũng chưa chắc mang đến hạnh phúc, có đôi khi lại ngược lại.

Sau khi hạ quyết tâm, Thạch Thiên đứng dậy nói: "Ta phải ra ngoài, buổi tối cũng không trở về đâu."

Thạch Hiểu Mẫn ôm gối ngây người nói: "Ngươi muốn đi đâu? Buổi tối không trở về thì ngủ ở đâu?"

Thạch Thiên ha ha cười nói: "Ta đi tìm đại minh tinh Kim Hinh mà ngươi ngưỡng mộ đó, để nàng ngủ cùng ta, ngươi nếu như ngoan ngoãn, ta sẽ để nàng tới ngủ cùng ngươi." Nói xong hắn cũng không để ý tới sắc mặt đang trở nên xấu hổ của Thạch Hiểu Mẫn, mở cửa đi ra khỏi căn hộ, phía sau vang lên tiếng xé gió, một cái gối mềm mại theo sát bay ra khỏi cửa...

Cũng đã một tháng không gần đàn bà rồi, Thạch Thiên quả thật có chút muốn Kim Hinh và Tiêu Vi, hắn trở lại khu nhà cấp cao đúng lúc xế chiều, Tiêu Vi vẫn ở trên bụng giảng. Kim Hinh mặc dù đã chọn cho mình một căn phòng ở khu nhà cấp cao, thế nhưng thời gian công việc của nàng không ổn định, xã giao cũng nhiều, cho nên bình thường rất ít khi ở lại đây.

Thạch Thiên đi tới phòng khách, người ở biết hắn không thích bị người khác quấy rầy, đều lui ra ngoài. Bình thường Thạch Thiên không mở miệng hỏi, cũng không ai dám hỏi hắn. Thạch Thiên cầm lấy điện thoại của phòng khách gọi cho Kim Hinh, muốn gọi nàng đến đây, lại nghe thấy chuông điện thoại trên lầu vang lên, một thân ảnh màu hồng vọt xuống lầu, nhào vào trong lòng của Thạch Thiên, đúng là Kim Hinh.

Thạch Thiên vừa định mở miệng, đã bị Kim Hinh chặn lại, một cái lưỡi mịn màng thơm tho chui vào miệng hắn điên cuồng tìm tòi. Thạch Thiên vốn định tìm cách triền miên cùng nàng, dục hỏa trong thân thể bây giờ đã bị nàng châm lên. Hắn tạm thời nén lại mấy chuyện khác, ôm lấy thân thể Kim Hinh đi tới phòng ngủ.

Kim Hinh mỗi lần ở cùng Thạch Thiên đều nhiệt tình chủ động, luôn luôn mạnh mẽ kích thích Thạch Thiên chinh phục dục vọng của nàng, đối với nàng hạ thủ cũng không nương tay, không quan tâm nàng có chịu được hay không. Nàng càng cầu xin tha thứ càng kêu thảm thiết, Thạch Thiên càng đắc ý cùng hưng phấn, bởi vì hắn hắn nhận ra Kim Hinh không phải kêu lên vì thống khổ mà là thỏa mãn.

Sau khi mây mưa đã qua thân thể Kim Hinh giống như cọng bún mền oặt, toàn thân tràn đầy một màu hồng, là do tồn dư sau đợt cao trào, thỉnh thoảng cơ thể nàng lại dật nhẹ một cái, song phong cao vót nhẹ nhàng rung động, thoạt nhìn thập phần mê người. Qua hồi lâu Kim Hinh mới khôi phục lại chút khí lực, oán giận nói: "Thế nào mà một tháng rồi mới trở về, có họ hàng rồi thì không quan tâm tới bọn em nữa phỏng? Người ta hiện tại đến đàn ông khác cũng không thèm liếc mắt, bao nhiêu cuộc hẹn đều bỏ qua, thế nhưng anh lại nhẫn tâm như vậy..."

Thạch Thiên cũng không gọi điện thoại cho nàng, nàng không chịu được tịch mịch, mấy ngày này hầu như mỗi ngày đều chạy tới khu nhà cấp cao để nhìn Thạch Thiên có trở về hay không, hiện tại cùng Tiêu Vi hai người đã trơ thành bạn thân, chuyện Thạch Thiên có hai người họ hàng tới Hongkong đều do nàng ta nói cho nàng biết.

Thạch Thiên nói: "Ta không hạn chế các ngươi điều gì, ngươi yêu ai thì cứ đi gặp người đó là được."

Kim Hinh hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, Thạch Thiên cứ tỏ vẻ không quan tâm như vậy lại khiến nàng càng thương tâm, tức giận đến nỗi không nói ra lời, một hồi lâu mới thốt lên được mấy chữ: "Yêu tinh hại người..."

Thạch Thiên nói: "Ta đâu có hại ngươi, chỉ là không muốn hứa hẹn gì với các ngươi mà thôi, cho nên cũng không muốn các ngươi cho ta lời hứa hẹn, ta tùy thời có thể rời xa các ngươi, các ngươi tùy thời cũng có thể rời xa ta, không cần để ta trong lòng."

Kim Hinh cả người run lên, cắn răng nói: "Em nguyện ý mà!"

Thạch Thiên không muốn dây dưa về vấn đề này nữa, nói: "Ta có chuyện hỏi ngươi đây, ngươi có lý giải gì với tạp chí Thiên Tư không?"

Kim Hinh lấy làm lạ hỏi: "Thế nào mà đột nhiên lại hỏi đến tờ tạp chí này, bọn họ chọc tới anh sao?" Nàng và Thạch Thiên mặc dù đang quen biết trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Thạch Thiên đọc tạp chí, bình thường ăn mặc cũng rất tùy tiện, chưa bao giờ để ý, bây giờ đột nhiên lại hỏi tạp chí, đương nhiên là nàng cảm thấy kỳ quái.

Thạch Thiên nói: "Không phải, nếu như bọn họ chọc ta, ta đã không tơi hỏi ngươi rồi, trực tiếp đến đó đập phá còn nhanh hơn, là người họ hàng kia muốn làm việc ở tờ tạp chí đó, nghe nói ngươi hay được đăng ở trang bìa của tờ tạp chí đó, cho nên muốn tìm ngươi để hỏi nội tình trong công ty đó xem sao."

Kim Hinh oán giận nói: "Còn tưởng rằng ngươi nhớ chúng ta nên mới trở về, nguyên lai là có việc nên mới tìm ta."

Thạch Thiên nhàn nhạt cười cười, không có giải thích, trên thực tế hắn đúng là vì Thạch Hiểu Mẫn mới trở lại khu nhà cấp cao này.

Kim Hinh cho rằng Thạch Thiên đã thừa nhận, mắt trắng dã liếc hắn, buông tiếng thở dài sau đó mới lên tiếng: "Tạp chí Thiên Tư chính là tở tạp chí mới nổi tiếng thế giới, trụ sở chính đặt tại Paris Pháp..."

Thạch Thiên không nhịn được nói: "Không cần phải nói dài dòng như vậy, người cho ta biết tình huống ở chi nhánh Hongkong là được, tỷ như quản sự bên trong đối với nhân viên cấp dưới đối xử ra làm sao, cho phải là dâm tặc hay không."

Kim Hinh hì hì cười nói: "Anh thật là quá quan tâm đến người họ hàng kia rồi đó, nếu như quan tâm với em được bằng nửa người ta em sẽ rất sung sướng, thỏa mãn rồi. Ừm...Để em nghĩ đã, em có biết người chủ biên, nàng gọi là Samantha, là một người lại Trung Pháp, là một người mới nổi có uy tín trong giới báo chí, tính tình cũng không tệ, bất quá đối với cấp dưới tương đối nghiêm khắc."

Thạch Thiên hỏi: "Là một người phụ nữ sao?"

Kim Hinh gật đầu nói: "Đúng vậy, nguyên lai là nàng là một người mẫu nổi tiếng ở Paris, là lá cờ đầu của Thiên Tư, Sau khi rời khỏi sàn diễn T, nàng ta dựa vào quan hệ cùng với lòng nhiệt tình yêu nghề mà trở thành chủ biên ở chi nhánh Thiên Tư tại Châu Á, là một trong số ít người mẫu quốc tế khi rời khỏi sàn diễn đạt được thành công như thế." Trong giọng nói của nàng khi nói về Samantha có vẻ tràn ngập sự tôn sùng.

Thạch Thiên đối với những chuyện này không quan tâm, nghe nói người này là một phụ nữ hắn cũng yên tâm, bất quá cũng không rõ Thạch Hiểu Mẫn làm trợ lý cho ai, vì vậy hỏi: "Còn người nào khác nữa không? người họ hàng của ta phải làm trợ lý, trong công ty của bọn họ có bao nhiêu người làm trợ lyc vậy, em nói xem bọn họ là người như thế nào."

Kim Hinh cắn môi, giảo hoạt cười nói: "Ngươi họ hàng của anh cũng là họ hàng của em, anh đừng có nói một câu "Họ hàng của ta" Mà nên nói là "Họ hàng của chúng ta".

Thạch Thiên cũng không để ý đến lời nàng, vội nói: "Là họ hàng của chúng ta được chưa, ngươi nói mau đi."

Kim Hinh đắc ý cười nói: "Đàn ông trong công ty bọn họ không nhiều lắm, chỉ có mấy người phụ trách kỹ thuật thôi, bất quá cũng không làm cùng trợ lý, cấp cao nhất trong bộ phận này là một người đàn ông, cũng trợ giúp cho trợ lý, bất quá không cần quản hắn, hắn không có khả năng chiếm tiện nghi của người thân chúng ta."

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Vì sao? Hắn là thái giám sao?"

Kim Hinh phun phi phi nói: "Đều không phải... Hắn là một người đồng tính luyến ái, đối với nữ hài tử không có hứng thú."

Thạch Thiên nhất thời cảm giác tóc gáy dựng đứng, sợ run cả người, hỏi tiếp: "Không còn người đàn ông nào khác nữa phải không?"

Kim Hinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn có mấy nam người mẫu nữa, bất quá Thiên Tư chủ nhiệm tạp chí chủ yếu nhằm vào phụ nữ, nam người mẫu cũng chỉ làm nền thôi, cũng không phải là người mẫu nổi tiếng, cũng không cùng bọn họ hợp tác. Mà Samantha tiểu thư đối với cấp dưới cực nghiêm, không cho phép cấp dưới trong lúc đó phát sinh quan hệ nam nữ, bao gồm cả nam nữ người mẫu."

Thạch Thiên thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy thì ta an tâm rồi."

Kim Hinh nói: "Anh đừng yên tâm quá sớm, trong công ty tạp chí tuy rằng không nguy hiểm, thế nhưng bên ngoài lại rất nguy hiểm."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio