Bất Du, Không Thay Đổi

chương 34: phiên ngoại 2: vi huân, tức ngà say

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khang Sùng đi xã giao với khách hàng, trên bàn rượu từ chối không xong, bị chuốc mấy chén. Đến khuya tan cuộc, gã không lái xe nổi, thế là ngồi xổm bên lề đường cái gọi điện cho Cảnh Doãn. Lúc ấy đã hơn mười một giờ, Cảnh Doãn ở nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi, đành bất đắc dĩ buông bản thảo sắp sửa lỗi xong xuống, cởi kính mắt, mặc thêm áo khoác ra ngoài tìm người ta.

Gọi xe đến nơi, có đàn em của Khang Sùng cũng ở đó, một thực tập sinh mới tốt nghiệp, đi theo Khang Sùng hỗ trợ chạy việc. Cậu thanh niên từng nghe đàn anh nói hai lần, não thức thời nháy lên, thấy Cảnh Doãn cũng hơi sững sờ, thế là rất nghe lời gọi một tiếng: Chị dâu…?

Lông mày Cảnh Doãn run run, đáp lời cũng không được mà mặc kệ cũng chẳng xong, vừa định theo lệ lịch sự chào hỏi, Khang Sùng đã dang hai cánh tay ôm trọn, hương nước hoa trong lòng quyện lẫn mùi thuốc lá và cồn, buồn buồn cất tiếng, em đến rồi.

Trông người ngợm vẫn bình thường chán, năng lực biểu đạt ngôn ngữ lẫn suy nghĩ đều online, có hỏi có đáp, cũng không thất thố, nhìn qua chẳng khác gì lúc tỉnh, thế nhưng Cảnh Doãn lại “có thể cảm thấy được” người ta say rồi.

“Cảm thấy” chỉ là trực giác, mà phương diện này của y rất chuẩn, nhất là với Khang Sùng.

Lấy chìa khóa xe từ chỗ Khang Sùng, đưa người ta vào ghế phó lái, thắt dây an toàn, đút hai viên Xylitol, một loạt thao tác nước chảy mây trôi. Cảnh Doãn đóng cửa xe, hỏi thực tập sinh, nhà ở đâu? Đưa cậu về ha.

Cậu chàng cũng lanh lợi, đi nhờ xe chẳng ngại ngùng gì, cứ thế vào ghế ngồi, hô giòn tan, cảm ơn chị dâu!

May Cảnh Doãn thân là biên tập, cũng không xét thấy cái xưng hô này có gì cần sửa. Y chẳng coi như chưa nghe thấy được nữa, buông tiếng thở dài, nói, đừng khách khí.

Khang Sùng say thật. Phỏng đoán này được nghiệm chứng rất nhanh. Xe vừa khởi động gã đã bắt đầu tụng kinh, ngại quá, quên mất giờ tôi đã có gia đinh, lần sau sẽ không như vậy nữa, xin lỗi em. Giọng điệu rõ chân thành da diết khẩn thiết, thái độ nhận sai tốt thật, tuy rằng Cảnh Doãn chả hiểu vì sao anh xin lỗi, có gì đáng truy cứu đâu nhỉ? Nhưng dừng ở đấy đã, giờ không rảnh ngẫm nghĩ thêm, đành thuận theo nói, không sao, anh khó chịu không? Về nhà em nấu canh tỉnh rượu, uống chút là tốt thôi.

Ai biết Khang Sùng không được như ý muốn thì dây dưa mãi không dứt, tiếp, em không mắng tôi à? Cuối cùng Cảnh Doãn cũng bắt được cái đuôi, hiểu rõ sao người ta cứ xoắn xuýt thế, bảo, này thì sao đâu, đi xã giao anh cũng chẳng trốn nổi, em càng không phải không đến đón anh được, không sao mà. Khang Sùng im lặng mãi, đau thấu lòng: Em đừng lúc nào cũng dung túng tôi, trời ôi, ít nhiều gì phải cãi nhau với tôi đi chứ, từ bé em đã thế rồi, giữa người yêu với nhau có ai không cãi lộn hả?

Rốt cục Cảnh Doãn thấy phiền, giả vờ mắng gã, nói anh im ngay, toàn mùi rượu, em đang lái xe đừng chen ngang. Khang Sùng đúng là được chiều quen, tí tẹo oan ức cũng không chịu, cãi bật lại ngay, cả người toàn mùi rượu thì em không hôn tôi nữa à? Quá đáng ghê, để tôi thích em như vậy mà em đối với tôi thế này…

Thực tập sinh ngồi ghế sau câm như hến, thở ra hít vào có khi cũng là cái tội. Xe vừa đỗ trước cửa nhà, cậu thanh niên đã như mãnh hổ sổ lồng cướp đường chạy vọt, kiên quyết phân rõ giới hạn với việc nhà của đàn anh, tránh đến chỗ làm bị trừ khử, mất hết tiền đồ.

Nhà nghệ thuật biểu diễn say xỉn Khang Sùng còn duy nhất một khán giả, vứt hết mặt mũi, vào nhà hãy còn giày vò Cảnh Doãn: Nói nghiêm chỉnh với em nè, có bao giờ giận tôi thật chưa? Chốc lát thôi cũng tính. Cảnh Doãn cởi áo khoác, kéo ống tay áo lên khuỷu tay, vào phòng tắm chuẩn bị nước cho người ta, tựa người bên bồn tắm lớn, một bàn tay duỗi dưới vòi nước thử độ ấm, bảo, em cũng nghiêm chỉnh nói với anh, không có đâu.

Em ngồi, Khang Sùng đứng, cao hơn em cả khoảng, thế là quý gối trước người em, tiện để em giúp mình cởi quần áo luôn, trộm lười rất là danh chính ngôn thuận. Hai tay gã nhấn hai chân em, nói, vậy về sau lỡ giận rồi, đừng nhịn không nói, nhất định phải bảo tôi, nhé.

Vâng.

Cảnh Doãn quay đầu nhìn mực nước trong bồn tắm từ từ dâng lên, tiếp tục đưa tay cởi cà vạt cho Khang Sùng, cúc áo sơ mi, nói, em biết, nhớ kĩ rồi.

Tay Khang Sùng rời về sau, quấn chặt thắt lưng em, dựa càng gần, như say như tỉnh, thủ thỉ, tôi rất sợ em luôn nhường nhịn, chuyện gì cũng giấu trong lòng, em biết mà, đừng đối tốt với tôi đến thế, nóng giận chút cũng không sao cả.

Tay Cảnh Doãn khựng lại, đầu ngón tay vân vê hai vạt áo anh, sóng mắt mênh mang, trao hết tất thảy vào đáy mắt anh, nói, nhưng em không nỡ nổi giận với anh.

Tiếng nước chảy ồ ồ ngừng lại, hơi nóng trong phòng tắm tĩnh dần. Khang Sùng nhìn em, he hé môi, cuối cùng vùi mặt vào lồng ngực em, hít một hơi dài.

Tôi yêu em.

Khang Sùng nói xong, chưa đến ba giây, tiếng tim đập bên tai như thế được tiếp thêm nhiên liệu, nảy lên dồn dập, thùng thùng thùng, vừa nặng vừa nhanh, áp lên huyệt Thái Dương gã.

Gã không nhịn được, cười ra tiếng, một bàn tay xoay khuôn mặt Cảnh Doãn đang liều mình giấu đi, lặp lại lần nữa, tôi yêu em. Gã hạ hàng mi đen đặc, tầm mắt nhìn em say mê, không để lỡ một giây nào, bày tỏ, tôi yêu em.

Cảnh Doãn suýt ngã vào bồn tắm lớn, được anh ôm lại càng cuống, càng khó chống đỡ, hôn môi với anh, quấn quyện vị cồn của rượu, tựa như quả mọng chín rục, móng tay siết đỏ thớ cơ trần trụi của anh, hao hết sức tránh thoát mà đầu lưỡi chẳng nghe lời, run run cất tiếng, em… Biết mà, em cũng… Yêu anh.

Nhưng em còn đang đặt bếp nấu canh, giờ không ra là hỏng mất. ^_^

Khang Sùng bị người ta bỏ rơi, mây đen đầy đầu tắm táp.

Lần đầu Cảnh Doãn làm lê tuyết mía đường phèn., lên mạng tra cách nấu, lấy cái giá đỡ điện thoại để cạnh bếp, vừa học vừa làm. Nấu táo đỏ mười phút, cắt mía với lê tuyết thành khối rồi cho vào, đun lửa to đến khi sôi thì hạ nhỏ, hầm thêm hai mươi phút nữa, thêm đường phèn và hoa quế, đun năm phút là đại công cáo thành. Lê lẫn mía đều giải rượu được, cuối thu thời tiết hanh khô, uống một bát còn có công hiệu bổ thủy nhuận phế.

Khang Sùng tắm xong, mặc quần ngủ ra, vuốt tóc hãy còn ẩm về sau đầu, lắc lư đến sau lưng Cảnh Doãn, duỗi cánh tay quơ một phát, hàm dưới gối lên vai em, ôm em chờ mấy phút cuối cùng, lại bỗng nói chuyện không đâu, ngâm một câu: “Thủy triều là lời nhắn gửi của ánh trăng.”

Cảnh Doãn giật mình, mở nắp nồi, một bàn tay đè lên cánh tay Khang Sùng, tránh anh bị nước canh nóng bắn vào, đưa muôi dài vào nồi canh đang sôi ùng ục, quấy nhẹ một vòng, tắt bếp.

Y múc canh, nói, anh đọc sách em đang xem đấy à? Khang Sùng bảo đương nhiên, tay vẫn ôm khư khư em, Cảnh Doãn đi chỗ nào gã dính đến đó, đến nhịp bước cũng giống nhau, như thể thứ uống vào bụng không phải rượu, mà là keo dính vạn năm vậy.

Gã nói đến là nghiêm túc, thư tình của em tôi còn đọc tận năm mươi lần.

Cảnh Doãn nghẹn họng, nhìn trân trân: Tên đàn ông này điên thật rồi.

Đêm khuya, đèn trong phòng ăn tĩnh lặng, y ngồi cạnh bàn ăn, mang máy tính qua, mở tài liệu, mà sao cứ lề rề chẳng tiếp tục công việc gián đoạn được, chỉ lo chống cằm, nhìn tên đàn ông đối diện ăn canh.

Làm thế nào đây nhỉ? Y dụi mắt buồn ngủ, nghĩ trong lòng, mình vừa nói yêu người ta mà.

Hết phiên ngoại .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio