Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

chương 30: ngoan ngoãn ăn cơm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Song Song đang ăn trưa cùng Nhậm Hiểu Tĩnh thì điện thoại trong túi áo rung.

Cô lấy ra, trên màn hình là tin nhắn của Cố Hề Đình.

Cố: Em đang ăn cơm à?

Chu Song Song chậm rãi trả lời:

Tiểu Hoàn Tử: Ừm.

Sau đó cô liếc nhìn Nhậm Hiểu Tĩnh ngồi đối diện, thấy cô đang cướp đùi gà của Ngô Tư Dự thì Chu Song Song mới đưa điện thoại lên chụp hình.

Tiểu Hoàn Tử: [Hình ảnh]

Anh trả lời rất nhanh:

Cố: Nhớ ăn hết thịt đấy nhé.

Chu Song Song thấy anh nhắn tiếp:

Cố: Em gầy quá, phải ăn nhiều vào.

Xung quanh ồn ào nhưng Chu Song Song chẳng nghe thấy gì, cô cong khóe miệng, đôi mắt rũ xuống, nốt ruồi trên mũi ửng sáng.

Cố: Chăm chỉ học tập nữa.

Chu Song Song còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy anh nhắn:

Cố: Ngoan, buổi tối anh đến đón em.

Gương mặt trắng nõn bỗng dưng ửng hồng, Chu Song Song cầm điện thoại mà mỉm cười, trái tim như bị ngâm trong hủ mật.

Cô vui vẻ trả lời:

Tiểu Hoàn Tử: Em biết rồi.

"Song Song, cậu đang cười gì vậy?"

Nhậm Hiểu Tĩnh cướp được đùi gà của Ngô Tư Dự xong xoay người thấy Chu Song Song đang cúi đầu nhìn điện thoại ngây ngô cười.

"Không có gì..." Chu Song Song cất điện thoại, siết chặt đôi đũa trong tay.

Nhậm Hiểu Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, nghĩ là cô đang đọc truyện cười.

Cô giơ chiếc đùi gà trước mặt Chu Song Song, cười hì hì nói, "Nhìn nè, đùi gà của Ngô Tư Dự đấy!"

"Bây giờ là của mình!" Cô cắn một cái.

Ngô Tư Dự ngồi phía sau, nghe thấy giọng nói thì liếc mắt, thấy Chu Song Song lại cười với cô.

Chu Song Song cũng cười lại với cậu.

Khuôn mặt mũm mĩm của Ngô Tư Dự ửng đỏ, cậu nhanh chóng quay đầu bị nam sinh xung quanh trêu đùa.

Chu Song Song cắn một miếng sườn xào chua ngọt thì bên cạnh ngồi xuống một người.

Cô quay đầu nhìn lại, là Chu Ấu.

Mọi người đều biết gia cảnh của Chu Ấu giàu có, với thành tích xuất sắc của cô bé thì đi đến chỗ nào cũng làm người ta chú ý.

Vì vậy ánh mắt mọi người đều nhìn lại đây.

"Em có chuyện gì không?" Chu Song Song nghiêng đầu hỏi.

Chu Ấu bình tĩnh động đũa, cũng không chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của Nhậm Hiểu Tĩnh bên cạnh, cô bé nói thẳng, "Không có chuyện gì thì không được ăn cơm cùng chị sao?"

"Cũng không phải..." Chu Song Song không biết phải làm sao.

Chu Ấu, Nhậm Hiểu Tĩnh không nói lời nào, chỉ vùi đầu ăn cơm, Chu Song Song cũng không nói chuyện.

Ba người ngồi ở một bàn đặc biệt im lặng.

"Mẹ em về rồi." Chu Ấu bỗng nhiên lên tiếng.

Chu Song Song nắm đũa, sửng sốt một lúc.

Thím Hai đã về?

"Nhưng em không để bà ấy vào cửa Chu gia." Chu Ấu lại nói.

Lời nói hời hợt như nói chuyện của người khác.

"Tại sao vậy?" Chu Song Song hỏi.

"Bà ấy cũng không phải là người của Chu gia, em cho bà ấy vào cửa làm gì?"

Mặt Chu Ấu không cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng.

Chu Song Song nghe xong im lặng thật lâu.

Cô cũng không biết mình nên nói gì cho phải.

Đối với Thịnh Như Hi, đến bây giờ cô cũng không có thiện cảm, từng tôn kính bà, từng dè dặt bà bởi vì bà là thím Hai của cô, cũng vì hai năm ở Chu gia.

Có thể Chu Song Song và Chu Ấu khác biệt nhau.

Chu Song Song không có máu mủ với Thịnh Như Hi, người thân duy nhất là của cô là chú Hai.

Nhưng Chu Ấu lại khác.

Chu Ấu là con gái bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.

Chu Song Song biết Chu Ấu đang giận.

Cô bé giận Thịnh Như Hi, thương Chu Diệp Nhiên, cũng giận bởi vì Thịnh Như Hi đối với cô bé lúc lạnh lúc nóng, giận Thịnh Như Hi dùng từ ngữ nặng nề dạy cho cô trở nên cộc cằn khi còn nhỏ.

Chu Ấu kiêu ngạo giống như Thịnh Như Hi nhưng cũng hiền lành như Chu Diệp Nhiên.

Cô bé thương ba mình nhất, vì ba cho cô một tình thương dịu dàng.

Mà bất kể bây giờ Chu Ấu oán hận Thịnh Như Hi bao nhiêu cũng phải dựa dẫm vào bà.

Bởi vì cô bé đã mất ba, thì càng khao khát tình yêu của mẹ.

Có mẹ thì tốt hơn.

Chu Song Song chậm rãi nếm sườn xào chua ngọt.

"Em nói chị có nghe không?" Chu Ấu thấy cô đang vùi đầu ăn thì nhíu mặt.

"Nghe mà." Chu Song Song giương mắt nhìn, thành thật trả lời.

Chu Ấu dùng đũa chọt vào thức ăn, "Đồ ăn ở đây không ngon gì cả."

"Vậy em về nhà ăn đi."

Chu Song Song gặm xương sườn, giọng nói không rõ ràng.

Chu Ấu rất kén ăn, đây là chuyện mà Chu Song Song biết rất rõ.

Chỉ có vị đầu bếp mà Chu gia mời về mới nấu vừa khẩu vị cô bé.

"Chị có thể ăn lịch sự hơn được không?" Chu Ấu nhìn dáng cô đang gặm xương, khóe miệng còn dính dầu mỡ, liền chê trách.

"... Vậy em đừng nhìn." Chu Song Song tiếp tục ăn.

Cô nhớ rõ tin nhắn của Cố Hề Dình.

Cô phải ăn sạch thịt trong đĩa.

"Chị... sau này phải đến nhà em ăn cơm đấy nhé?"

Chu Ấu ấp úng một hồi, rốt cuộc cũng nói ra.

"Tại sao?" Chu Song Song ăn một miếng cơm.

"Một mình em ăn cơm rất buồn chán." Vẻ mặt Chu Ấu mất tự nhiên.

"Không phải còn có ông bà ngoại em sao?" Chu Song Song quay đầu nhìn.

Cô không thể không quên ông bà Thịnh.

"... Chị hỏi nhiều như vậy làm gì?" Chu Ấu không nhịn được, "Em là thông báo cho chị đấy, không thể không đến."

"... Ồ." Chu Song Song mơ hồ đáp.

Thấy Chu Song Song đang ăn ngon, cổ họng Chu Ấu động một chút, cô như bị gợi lên cơn thèm ăn, nhưng lúc nãy không lấy xương sườn nên nắm đũa hỏi, "Cho em thử một miếng được không?"

Chu Song Song do dự, vẫn cho cô một miếng.

Chu Ấu ăn một ít liền bĩu môi, "Chẳng có mùi vị gì."

Chu Song Song không để ý.

Ăn xong bữa trưa, Chu Song Song cũng đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, cô ăn sạch thịt trong đĩa nhưng Chu Ấu khó khăn mới ăn được vài miếng.

Chờ Chu Ấu bưng đĩa thức ăn rời đi, Nhậm Hiểu Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô vừa mới nghe Chu Ấu nói với Chu Song Song, lại thấy thái độ như vậy, nhìn bóng lưng Chu Ấu đang xa dần, lắc đầu, "Song Song, con bé bắt nạt cậu hả?"

Nhậm Hiểu Tĩnh vẫn không tin hai người là chị em họ.

Chu Ấu kiêu ngạo như vậy, tính tình lại không tốt làm sao có quan hệ với Chu Song Song ngoan ngoãn như vậy được.

Chu Song Song lắc đầu.

Chuyện trước cô sẽ không nhắc lại nữa, mà bây giờ Chu Ấu cũng đã thay đổi rồi.

Chu Ấu thay đổi, cô cũng vui lây.

Có lẽ chú Hai.. cũng sẽ cảm thấy rất yên tâm.

Con gái mà chú yêu thương trân quý nhất sẽ không giống như mẹ của nó.

Trở lại lớp, Chu Song Song vừa ngồi xuống liền nhắn tin cho Cố Hề Đình.

Tiểu Hoàn Tử: Em ăn sạch rồi.

Lúc đó Cố Hề đình đang ở một vườn trà thanh nhã ở thiên ngoại cảnh chờ Hàn Tùng Nguyên đến, vừa mới hớp được một hớp trà thì điện thoại rung.

Anh thấp mắt, trên mà hình là một tin nhắn.

Đôi mắt anh lạnh lùng lại trở nên mềm mại.

Anh mở ra, đánh chữ trả lời:

Cố: Ngoan lắm.

Anh có thể tưởng tượng cô đang đợi để được khen thưởng.

Đôi mắt hơi cong, tròng mắt trong suốt nhìn anh, trong mắt cô cũng chỉ có anh.

Lại nhìn ký ấn trên khối băng thì lông mày bỗng nhiên lạnh lẽo.

Ngón tay anh chạm lên khối băng, lại nhớ đến lúc cô ngồi trong phòng tối đen ôm lấy hai đầu gối của mình, co rúm lại một khối, khóc không còn hình dáng.

Anh biết Chu Diệp Nhiên ra đi đã để lại nỗi đau cho Chu Song Song.

Tình thân của người thường rất quan trọng, quan trọng như quan hệ của thần linh.

Đặc biệt là ở thần mạch điêu tàn bây giờ, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.

"Xin lỗi Thiếu Quân, tôi đến trễ." Hàn Tùng Nguyên vội vàng đi vào, bộ dáng phong trần mệt mỏi.

Cố Hề Đình nhìn lại, "Đã tìm được chưa?"

"Có manh mối rồi." Hàn Tùng Nguyên vẫn còn đang cung kính hành lễ.

Buổi tối tan học, Chu Song Song dọn đồ, tạm biệt Nhậm Hiểu Tĩnh rồi đi ra ngoài.

Trên hành lang là tiếng cười đùa, mọi người chen nhau xuống lầu.

Chu Song Song không muốn nghe họ nói gì, chỉ muốn đi thật nhanh ra cổng trường.

Nhưng lần này ra ngoài cô không thấy bóng dáng của Cố Hề Đình.

Nhìn quanh bốn phía cũng không thấy anh đâu.

Cô cúi đầu, đeo cặp sách đi đến trạm xe buýt. Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng cô lẻ loi đi trên đường.

Ở một nơi người thường không thể nhìn thấy, có một cánh hoa màu xanh theo gió nhẹ bay tới, nhẹ nhàng rơi trên bờ vai của Chu Song Song, ánh sáng u ám tỏa ra làm ướt cả quần áo của cô.

Chu Song Song không có cảm giác gì nhưng cô thất thần nhìn xuống mặt đất.

Cô mở điện thoại nhưng không có ý định soạn tin nhắn.

Bỗng nhiên một bóng người đứng trước mặt cô, bàn tay rút lấy điện thoại trên tay.

Chu Song Song ngẩng đầu lên.

"Em còn nghĩ là anh sẽ không đến..." Cô mở miệng, giọng nói mềm mại.

Cố Hề Đình đưa tay xoa đầu cô, "Xin lỗi, anh tới trễ."

Đôi môi anh hơi cong, đáy mắt cười dịu dàng.

Nhưng lúc anh nhìn thấy bờ vai của cô, con ngươi co lại, nụ cười trên môi cứng đờ, đôi mắt lạnh lẽo.

Lại có loại rác rưởi nào dám tìm đến cô?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio