Tối - Khoảng thời gian khiến ta trở nên trầm mặc, suy nghĩ nhiều hơn. Có nhiều người bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật cô đơn, lạc lõng.
Nó..... Haizzzz.... Thật là mệt mỏi quá đi!!!!
Cả ngày ngồi ở nhà chỉ để xem “ hai người nào đó “ diễn kịch.
Khổ thế đấy! Thích mà không dám nhích!!! =.=
Nó thừa nhận là có thích hắn. Nhưng chỉ một chút thôi, một chút thôi. Okayyy???
Nhưng mà liệu hắn có thích nó không nhỉ?...
Chắc là không rồi. Hắn còn đang bận chăm sóc cho “ viên ngọc trai quý báu “ của hắn mà.
“ Buồn đời ghê gớm!!! Thôi thì rủ con Trang đi bar vậy! “
Nghĩ thế, nó liền trang điểm, thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng.
Nó chọn một bộ váy đen đơn giản. Không diêm dúa, không lộng lẫy, không gì cả. Chỉ là nó không có tâm trạng để ăn diện lúc này.
Nó xuống nhà.
Hóa ra nó có ở nhà này hay không thì đối với hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn vẫn thản nhiên ngồi ăn hoa quả và xem TV cùng với người đó.
Nếu người đã không cần ta thì ta cũng chẳng cần người.
Nó ra chỗ tủ giày rồi chọn một đôi cao gót da bóng, đi vào chân và lướt qua hắn một cách lạnh lùng.
- Này, cô đi đâu đấy? - Hắn kéo tay nó lại.
- Bar. - À ừ, anh kéo lại thì tôi hất ra. Chẳng sao hết.
- Mấy giờ rồi? Cô có biết cô đang là....
- Em gái anh. Ok?
- Ơ, My à, em đi đâu thế? Chị vừa gọt hoa quả xong, em ở lại ăn đã.
- Dạ, cảm ơn lòng tốt của chị, nhưng em không muốn mang tiếng là kì đà cản mũi.
- Cô nói cái gì đấy?
- Dạ, chúc hai anh chị vui vẻ.
Nó bỏ mặc lời hắn, vội vã bước đi. Nó sợ còn dây dưa lằng nhằng thế này, nó sẽ không kìm được cảm xúc mất.
Thích mà đã thế này rồi, không biết yêu thì nó sẽ như thế nào nữa. =((
Nó gọi cho Trang
- Alo, mày đang ở đâu đấy?
- Mày ấm đầu à? Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn hỏi tao câu đấy?
- Đi bar với tao.
- Ơ, tao... ừm, không được đi đâu.
- Tao buồn.
- Được rồi, được rồi. Mày bình tĩnh. Bây giờ mày ở đâu tao sang đón mày luôn?
- Thôi, không cần. Mày cứ qua thẳng bar Angle đi.
- Okayyy mày. Cho tao '
- Được rồi, tao đến trước.
Trang nghe tin con bạn thân buồn liền tức tốc thay quần áo rồi phóng đi luôn. Vừa định mở cửa, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
- Đi đâu?
- À, ờ, bạn tôi.... nó...
- Làm sao? - Vừa nói, Nam vừa tiến về phía Trang.
- Nói chung là tôi phải đến bar bây giờ. Ặc, thôi chết rồi....
- Đi bar?
- À, tôi không....
- Lên nhà. Không đi đâu hết.
- Ơ...
- Tôi không muốn nhắc lại.
- Nhưng mà bạn tôi....
- Bạn em ở bar nào?
- Angle....
- Tên?
- Tên gì cơ?
- Tên bạn em chứ còn tên nào nữa.
- Ngọc My.
- À, ra là cô bé đó hả?
- Anh quen My hả?
- Vợ sắp cưới của bạn tôi.
- Ý anh nói là tên Nguyên đó?
- Ừ, đúng rồi. Thôi để tôi gọi nó đến đón My. Thật chẳng hiểu nó bị làm sao mà lại để vợ đi bar một mình vào buổi tối.
“ I'm gonna be fine. You left me alone.... “
Bỗng điện thoại nó reo lên.
- Tao đây.
- Con kiaaaa, mày chết ở đâu rồi? Sao còn chưa đến?
- Mày... say rồi hả?
- Tao.... ợ... không say... Đến đây, tao đãi mày.
- Tao xin mày, đừng có uống...
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị anh giật máy.
- Cô cứ ngồi yên ở đấy, tôi sẽ gọi Nguyên đến đón cô.
- Anh là thằng nào đấy? Anh bắt cóc bạn tôi hả?
.... Tút.... tút...tút...
- Ơ, tôi còn chưa nói hết mà. Anh là ai? Sao lại cầm máy bạn tôi. Tên điên kia!!!! - Ở một góc nào đó, có một cô gái đang kêu gào....
- Cô ấy sao rồi?
- Không sao. Để tôi gọi cho Nguyên.
-...
- Mày đang làm gì đấy?
- Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tao?
- Vợ mày đang say khướt ở bar Angle đấy. Sang đón nhanh lên không em nó lại bị lôi đi đấy.
- Mày nói cái gì? Vợ tao á? Được được. Tao đi ngay.
....
- Ok. Nguyên đi đón My rồi. Giờ thì về phòng thay đồ đi.
- Ơ nhưng mà... Bạn tôi...
- Yên tâm.... Cô ấy sẽ ổn. Về phòng mau.
- Tại sao tôi phải nghe lời anh nhỉ?
- Vậy em muốn thế nào?
Anh xoay người ấn cô vào tường, hai tay chống lên tạo thành một “ nhà giam hoàn hảo “
- Anh... anh đừng làm bừa. Tôi... tôi hét lên đấy.
- Ừ, em hét đi. Tôi nghe. - Ánh mắt anh hiện lên nét cười.
- Anh... anh... đồ... biến thái....
- Tôi? Biến thái?
- Đúng! Anh... biến thái...
- Được, để tôi cho em biết biến thái là như thế nào nhé.
-...
Ưm....
Môi anh, môi anh, môi anh,.... Cái gì thế này???
Đôi môi ấy chỉ vừa mới đây còn nói chuyện với cô vậy mà.... Sao lại chuyển thành hôn thế này?
-... Ưm... anh...
- Sao? Em muốn nói gì với tôi? - Môi anh đang lướt xuống cổ cô.
- Ưm... anh có thể... đừng trong tư thế này... mà nói chuyện không?
- Ồ! Vậy tốt nhất trong tình huống này không cần phải nói đâu.
Lại thế rồi. Anh lại lấy đi hơi thở của cô.
Aaaa.... anh phắn ra mau, tôi sắp ngạt thở chết rồi. Huhu TT
Cô bắt đầu vùng vẫy, cố gắng vùng vẫy.
Nhưng, anh đá khóa chặt tay cô.
Anh nhẹ nhàng mút môi cô, lưỡi không yên phận. ( Au... au ngây thơ... au không biết gì nha. Au... au chỉ học ngôn tình thôi)
Cảm giác hôn cô thật thích. Môi cô còn vương mùi dâu tây. Rất thú vị.
Chân tay cô bắt đầu mềm nhũn rồi.
Trời ơi, tha cho con với.... Huhu TT
Sắp ngã, sắp ngã rồi.
Cô vội vòng tay lên cổ anh để giữ cho cơ thể được thăng bằng. Nhưng anh cao quá, kiễng mãi mới ôm được. Hic hic, lùn nó khổ thế đấy... TT
Nhận được sự hưởng ứng của cô, anh một tay ôm eo, một tay đỡ lấy gáy cô.
“ Này, ông anh. Tôi... chỉ là sắp ngã nên mới mượn tạm cổ anh thôi. Sao lại có thể coi là tôi đang đón nhận nụ hôn của an chứ??? Aizaaaa.... “