Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tình thế lập tức chuyển dời rồi!
Quốc Bảo - người có sức chiến đấu lớn nhất phe tôi hiện tại đang nằm im thin thít, không cử động được lấy nửa li. Còn tôi cũng chẳng khá hơn là mấy, nhích được mấy ngón tay và mấy ngón chân, những chỗ khác chưa có cảm giác.
Phải làm sao?
"An ơi, Quốc Bảo đã đồng ý sẽ dừng việc thi lại rồi!" Tôi ngọt ngào giả lả "Chuyện này không liên quan đến các cậu, chúng mình không thi nữa, các cậu cũng không cần mất công làm gì!"
"Nói chuyện với trẻ con đấy à?" Cậu ta nhếch môi cười nhạo, khác hẳn vẻ xu nịnh lấy lòng trước đây "Ngày xưa tao nhắn tin cho mày mày kiêu lắm mà? Sao rồi, giờ còn mình với cậu? Phát tởm!"
"..." Quốc Bảo hơi nhích ngón tay, vẫn lườm lên nhưng không thốt ra được lấy nửa lời. Điện giật làm cậu ta tê lưỡi, các cơ bắp cũng đình trệ theo. Nếu như Quốc Bảo khỏe lắm cũng phải một thời gian mới ổn định được. Món đồ trên tay An thật sự nguy hiểm, giá như tôi có nó, giá như tôi lấy được nó nhỉ?
"Mày lườm ai thằng chó này?" An bắt được ánh nhìn của Quốc Bảo, ngay lập tức thằng điên ấy nhấc chân, đạp mạnh lên khuôn mặt trắng nõn của Quốc Bảo. Vết giày bẩn thỉu in hằn trên mặt cậu ta, đôi mắt đẹp của Quốc Bảo cũng phải nhắm lại vì bị bụi bẩn từ giày bay vào.
Tôi thật sự muốn băm nát chân của thắng khốn An, cũng hối hận hết sức vì sao lại có loại bạn cũ cặn bã như thế này. Nếu Quốc Bảo không quen tôi thì cũng sẽ không cần gặp An, hoặc nếu có gặp thì cũng sẽ không phải chịu nguy hiểm thế này vì cậu ta đâu cần vướng vào hội thi Mùa Hè ngu ngốc kia?
"Nghĩ mình thượng đẳng à? Nếu không phải có mấy kẻ phỉnh nịnh mày nghĩ mày bay cao được hay sao?"
"Lấy đồ ra đây!" Con người yêu của thằng An quát lớn một tiếng, mấy đứa còn tỉnh táo lục đục lấy ra một cái búa từ trong túi đồ lớn. Tôi ứa mồ hôi lạnh thật sự, cảm giác máu trong người sắp đông cứng cả rồi.
Chúng nó định gõ gãy tay Quốc Bảo? Với cái búa đây sợ không chỉ gãy tay thôi đâu, xương cốt cậu ta cũng nứt sạch và sau này không thể chữa khỏi bình thường chứ đừng nói gì tới chuyên cầm bút nữa!
Tất cả là tại tôi!
Đều là lỗi do tôi!
"Anh An, cho anh làm đấy!"
"Được thôi!" Thằng khốn nhận lấy cái búa, hất hàm bước về phía tôi "Lôi hoàng tử của chúng ta qua đây đi, cho người yêu nó xem vẻ mặt đau đớn của nó trông như thế nào!"
"Hay đấy!" Chúng nó đồng tình ngay lập tức, vui vẻ lôi Quốc Bảo đã cứng đờ qua chỗ tôi, cả người cậu ta cọ trên mặt đất bẩn thỉu, tạo thành một vết dài thườn thượt "Quốc Bảo ơi sướng nhất cậu nha! Sau vụ này người yêu không còn mà sự nghiệp cũng đi tong!"
"Hahaha.."
"Đè tay nó xuống!"
"An ơi gõ đi!"
Những tiếng cười quanh quẩn, tôi nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Quốc Bảo, lại nhìn chiếc búa nặng nề kia gõ xuống bàn tay phải của cậu ta. Một tiếng "RẮC" rất lớn vang vọng, đồng tử của Quốc Bảo gần như tan rã, đau đớn khiến cậu ta không thốt ra được lời nào.
Không hiểu sức mạnh từ đâu ập tới cơ thể, tôi lao vùng dậy, đẩy con bé khốn nạn đưa chúng tôi vào cái bẫy này vào cửa kính đã vỡ nát quá nửa. Lập tức thân trên của nó tươm tướp máu, mi mắt cũng bị kính cào rách, chảy đầy thứ chất lỏng màu đỏ.
Mày mù luôn đi! Con chó! Tốt nhất là mày nên bị thế!
Vì không chắc bản thân có thể khống chế thằng An nên tôi đành chuyển hướng, quay sang con người yêu nó. Vì hành động của tôi quá nhanh và bất ngờ nên nó không kịp trở tay, lúc nhận ra đã thấy mảnh kính của tôi dí sát vào động mạch chủ ở cổ rồi. Nó hốt hoảng lắm, khác hẳn lúc nãy dọa người, hiện tại lại lắp bắp cầu cứu!
"Á.. An, giúp em!"
"Mày học giải phẫu rồi chứ?" Tôi hất hàm hỏi thằng An, học vẽ kiểu gì chả đụng tới phần này rồi, anatomy của người nếu không có kiến thức thực thì không dựng nổi hình đâu! "Biết chỗ này có cái gì tồn tại không? Tao cứa một phát, người yêu mày lập tức máu phun như suối!"
"Mày nghĩ mình mày có con tin à?" Thằng An cười nhạt, dừng việc đập tay của Quốc Bảo lại nhưng đứng thẳng lên lại cố ý dẫm vào bàn tay đã gẫy của cậu ta. Mấy thằng bên cạnh thấy tôi hung hãn thế thì có vẻ cũng giật mình lắm, chúng nó chạy qua đỡ con bé đang be bét máu kia lại, tỏ ý hoàn toàn hợp tác với thằng An, muốn diệt tôi!
"Thử xem, nếu mày giết nó thì tao cũng có thể giết thằng này!"
"Tay Quốc Bảo đã hỏng rồi chúng mày còn muốn gì nữa?" Tôi cười nhạt, lướt mắt đếm qua: còn ba thằng, cộng thêm thằng An là bốn, hai đứa con gái là sáu. Một mình tôi có thể quật ngã được bao nhiêu đứa? "Mục đích đạt thành rồi vẫn còn vương vấn? Đầu óc mày có vấn đề à An?"
"Ahahaha.." An phá ra cười khi nghe thấy những lời tôi nói "Quá buồn cười! Dương ơi là Dương, không phải mày thông minh lắm à? Sao hôm nay bỗng dưng ngu vậy? Nếu cứ thế thả chúng mày để chúng mày báo công an à? Bọn tao có kế hoạch cả rồi, thấy cái xe máy kia không? Mất phanh rồi, chút nữa thả đèo mày nghĩ hai đứa mày có bao nhiêu khả năng tỉnh táo trước mùa hè?"
"Chắc ăn vậy à? Nói thế thì có vẻ hôm nay kiểu gì hai đứa tao cũng khốn đốn đấy nhỉ!" Con người yêu của thằng An còn tính nói gì, nhưng tôi lập tức ghì nó lại, còn cố ý cứa một phát làm máu trên cổ nó rơm rớm "Khi nãy tao dùng cái này để cắt băng dính tay nên xước người nhiều phết. An ơi, mày học chung với tao lâu thế chắc biết hai mẹ con tao bị bệnh gì chứ?"
"Bệnh?" Chúng nó vốn không nghĩ đến điều này, nhưng khi bị tôi khơi ra mặt mũi lập tức tái mét. Nhất là con bé người yêu thằng An, nó giẫy lên sần sật như thể bị ai chọc tiết. Sao bọn này giỏi suy diễn thế nhỉ, nhìn mặt thằng An đần ra là đã đoán ngay tới thứ bệnh truyền nhiễm ghê rợn nào rồi!
Haha, nghĩ tới chuyện bị một đứa AIDS trắng trợn lây nhiễm ai chả sợ hết hồn đúng không? Tiếc là tao không bị, chỉ nói chơi cho chúng mày sợ thôi đấy!
"Mày bị bệnh? An ơi cứu em! Em không muốn AIDS!"
"Câm mồm!" An lập tức đứng né xa hai chúng tôi, thiếu điều muốn nhảy lên đá bay hai đứa tôi ra ngoài luôn ấy chứ. Nhưng cậu ta không dám làm vì sợ dính chưởng, nhắc đến cái đại dịch này ai cũng rén quá ha? Đúng là bệnh thế kỉ có khác!
"Thôi được rồi, nếu để nó ở đây thì được, mày tự đi đi, cút đi! Đem cả con đấy cút đi cũng được!"
"Tự dưng tao không muốn đi nữa!" Tôi cười hềnh hệch, ngửa mặt lên cười đúng nụ cười của con người yêu thằng An khi nãy "Chúng mày đánh nhau xong ai cũng có vết thương hở cả nhỉ, đợi tao chút, tao cắt tay chúng mình giao lưu cho vui!"
"Mẹ con điên!" Chúng nó không tự giác né né về phía sau, mặc dù không biết chuyện bệnh tật của tôi là thật hay giả nhưng thằng An xua đuổi kiểu kia cũng khiến chúng nó nghi ngờ.
Một đội quân ô hợp bị một tin nhiễu làm xáo trộn cũng là điều bình thường mà thôi.
"Đánh bỏ mẹ nó đi! Cho nó đỡ sĩ mồm!"
"Trong vòng ngày phơi nhiễm vẫn có thể chữa được mà!" Tôi nhún vai "Ái chà, lên đi, tao tích đức, tặng một khoản lớn cho bệnh viện!"
Vừa nói tôi vừa lôi kéo con mắm thối kia đi lên, tiến thắng về phía nhân vật chủ chốt ở gần nhất: thằng An.
Chuyện này nó được lợi nhiều nhất, chính nó và con người yêu nó đầu sỏ chủ mưu. Bọn nhãi ranh bên cạnh chỉ tát nước theo mưa, vì trả thù rửa hận mà tình nguyện làm tay sai phạm tôi, đúng là hãm!
"Chúng mày đánh với Quốc Bảo cũng đã đánh xong rồi, vẫn còn muốn tiếp à?" Tôi phân tích "Vậy lên đi! Thằng An được lợi nhiều nhất trong chuyện này còn chưa động gì, chúng mày là chó săn của nó à mà nghe lời nó răm rắp vậy?"
"Chuyện này.."
"Con đấy lại chia rẽ anh em mình đó!"
"An ơi.."
"Câm mồm hết đi!" Thằng An hét lớn một tiếng, nó vung tay về phía mặt tôi ý muốn giáng cho tôi một cú. Nhưng bị tát một phát đủ nhục rồi, sao tôi cho nó thành công lần hai được? Ngay lập tức tôi lật người, để con người yêu nó lĩnh trọn cú tát đó. Nhưng trái với suy nghĩ của chúng tôi, chẳng có tiếng "BỐP" nào vọng ra cả. Thay vào đó là sự co giật không giới hạn vì bị chích điện của bạn gái An!
Nó dám ra tay với cả bạn gái! Gớm thật! Dòng điện mạnh làm con bé sùi bọt mép, mắt trợn trắng luôn. Tôi vội vã buông tay ra, sợ mình dính chưởng nên không dám chạm vào "cái xác không hồn" kia thêm một lần nào nữa. Con tin trong tay tôi mất đi làm An vui lắm, nó nhếch môi cười, muốn đánh tới chỗ tôi một lần nữa. Nhưng nó còn chưa kịp xuất kích, người bị nó đập gãy bàn tay phải đã vùng được dậy, đá văng cái búa bên tay phải nó, lại cướp được quyền khống chế kích điện. Cậu ta xoay xoay cổ, cáu lắm: "Mẹ kiếp, dám chơi cả kích điện! Tao đúng là khinh thường bọn mày quá rồi!"