Bắt Được Thỏ Con Rồi

chọn kính.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đi vào đủ loại ổ gà ổ voi để người ngồi phía sau liên lục bay lên hạ xuống, dập hết cả mông luôn đi! Quốc Bảo căm tôi lắm, thế nên cậu ta túm chặt eo tôi, mỗi lần tôi nhảy ổ gà cậu ta lại bấu vào eo tôi một cái đau điếng. Hai chúng tôi cứ tiếp tục trò chơi ngu ngốc ấy cho đến tận khi cậu ta yêu cầu dừng xe ở một bệnh viện tư chuyên khám mắt, cực kì có uy tín.

"Vào đây đi!" Quốc Bảo nhảy xuống khỏi xe, xoa xoa cặp mông đáng thương của mình, lườm tôi nảy lửa. Tôi cũng không chịu thua, nguýt cậu ta một cái rồi ra sức miết hai bên eo. Chắc chắn bị bấm đến thâm tím rồi, đàn ông con trai gì chơi ác ghê! Mà tôi đi vào có mấy cái ổ gà chứ gì, bắt tôi đèo còn bày đặt trả thù!

"Đưa xe đạp bảo vệ dắt cho!"

"Đúng đấy!" Bác bảo vệ phòng khám lập tức lao ra, nhiệt tình ôm lấy chiếc xe tôi vẫn giữ khư khư "Để bác! Đây là công việc của bác mà!"

"Nhanh cái chân lên!" Quốc Bảo giục giã rồi nhanh chóng bước đi trước, chẳng thèm nhìn đến tôi nữa.

"Vậy.. Bác dựng xe giúp cháu nhé!" Tôi nói to, dĩ nhiên là muốn để tên kia nghe thấy rồi. Người gì đâu bất lịch sự phát sợ, gặp người lớn cũng không biết đường chào hỏi nữa!

Nhưng Quốc Bảo có vẻ chẳng thèm để tâm chuyện này, cứ băng băng mà đi, mặt vênh tận giời!

"Cảm ơn bác ạ!"

"Ngoan ghê!" Cậu ta nhếch mép cười khẩy "Ngoan ngoãn mà không có tiền thì cũng chẳng ai coi cậu ra gì đâu!"

"Có tiền mà mặt nghếch lên tận trời thế thì người ta coi trọng lắm?" Tôi mỉa lại "Không khéo sau lưng lại bị người ta chửi cho be bét ấy!"

"Nhưng ít nhất cũng hơn là người không xu dính túi!" Cậu ta xì một tiếng, tiếp tục chủ đề nhạt toẹt này "Khéo khi còn bị người ta chửi ngay trước mặt!"

"Ai dám chửi?" Tôi cự lại "Cứ lễ độ bình thường ai dám chửi nào?"

"Ngây thơ quá!" Hai đứa tôi đã đi vào đến khu vực quầy bán hàng nên cậu ta quyết định dừng sự vụ tranh cãi ngu ngốc này bằng một câu còn ngu hơn "Tưởng cậu thông minh mà thật ra cũng không thông minh lắm nhỉ! Thôi, em nhỏ lắm Hải Dương à, lớn lên em sẽ hiểu!"

"Cậu nghĩ mình lớn lắm hả?"

"Dĩ nhiên! Đủ khả năng kiếm ra tiền nuôi cậu!" Cậu ta cười nhạt, quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy "Không còn cần ngửa tay xin tiền, ăn bám bố mẹ đâu!"

"..." Tôi ngước lên nhìn Quốc Bảo, cậu ta cũng ngạo nghễ nhìn lại tôi. Người này rất cao nên nếu cậu ta không nhìn xuống thì dù có ngửa cổ lên cũng chỉ có thể thấy được mỗi cái cằm hoàn mỹ của cậu ta mà thôi.

Tôi không phải loại không nhớ nổi những gì mình đã nghe và đã nói như lời Hải Đăng bảo. Tôi biết, cậu ta đang ám chỉ câu hôm khai giảng tôi nói sau lưng cậu ta. Nhớ dai như vậy, nhỏ nhen quá mức rồi đấy!

Nhưng suy đi cũng phải tính lại, tôi cũng nhỏ nhen lắm còn gì? Kẻ nào nói xấu, làm sai với tôi tôi nhất định sẽ ghi nhớ sau đó trả thù đầy đủ. Có điều nhắc thì nhắc, Quốc Bảo lấy tự tin ở đâu để khẳng định với tôi cậu ta tiêu tiền của mình kiếm ra? Còn dám vỗ ngực nói đủ khả năng nuôi tôi nữa? Thật hay sĩ vậy? Không có chứng cứ chẳng ai tin đâu!

"Chị có thể giúp gì cho hai em?" Chị nhân viên thấy chúng tôi căng thẳng quá liền xen vào, vừa hỏi vừa nở nụ cười thương hiệu tươi roi rói "Hai em muốn sử dụng dịch vụ nào bên chị vậy?"

"Đo mắt sau đó cắt kính cho cô này!" Quốc Bảo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chỉa ngón tay về phía tôi "Làm cẩn thận vào nhé!"

"Đăng kí dịch vụ bên này.."

"Ok, tôi thanh toán!" Quốc Bảo vẫn tiếp diễn bài ca hỗn xược, nhìn mặt cậu ta tôi chỉ muốn vả cho vài phát! Xem chị nhân viên phải nắm chặt tay kiềm chế kìa, khổ thế chứ, khách hàng là thượng đế, cấm có được đánh khách hàng! "Đưa cô đấy đi làm nhanh nhanh chút đi!"

"Vâng!"

Chị nhân viên bấm tôi đi thẳng, tôi nhìn nụ cười cứng ngắc của chị ấy và loạt gân xanh nổi đầy trán, tự dưng lại tốt bụng nói thầm: "Chị thông cảm nhé, bạn ấy có chỗ hơi bất thường nhưng thực ra là người tốt tính lắm!"

"Bất thường?" Chị nhân viên nhìn lại vẻ đẹp trai của Quốc Bảo một lần, thấy cậu ta đang chăm chú thanh toán phí khám chữa thì lắc đầu lè lưỡi "Thật à? Lãng phí tài nguyên quốc gia quá!"

"Cũng có hơi hơi.." Tôi cười ha ha, vừa lúc cửa phòng khám mở ra, bác sĩ yêu cầu tôi vào trong, ngồi lên ghế.

Công cuộc khám xét được diễn ra vô cùng cẩn thận và tỉ mẩn. Bác sĩ rất nhẹ nhàng với tôi, nâng niu như thể đôi mắt tôi là những viên kim cương quý giá nhất. Không phải nghiệp vụ hay thái độ tốt, tôi biết thừa do số tiền bo Quốc Bảo bỏ ra không hề nhỏ. Con người lãng phí này sao lại lén lút bỏ ra số tiền lớn như vậy để giúp tôi chứ? Rốt cuộc cậu ta có mục đích gì?

Khám xong đáng lẽ phải ra ngoài ngồi đợi một chút để lấy kết quả. Nhưng vì giờ khám của chúng tôi có hơi đặc biệt và khoản tiền bo kếch xù, chẳng ai dám để "thượng đế" Bảo phải ngồi chờ cả.

"Mời hai em qua bên này chọn gọng!" Chị nhân viên vừa nãy đã nhìn Quốc Bảo bằng cái nhìn hòa ái và bao dung hơn rất nhiều. Mặc kệ cậu ta có dùng từ ngữ xấc láo ra sao cũng không thèm chấp nữa. Cậu ta có vẻ không để ý điều này, nhưng nói thật tôi ở cạnh thấy cảnh này thì buồn cười lắm. Phải cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế lại được đó!

"Em gái có thích kiểu nữ tính một chút không?"

"Có chứ!" Chưa kịp trả lời Quốc Bảo đã đáp thay tôi, cậu ta kéo tôi qua, lắc đầu tiếc nuối "Quỷ nghèo! Dùng được kính áp tròng có phải đỡ không!"

"Kính áp tròng gì?" Tôi lắc đầu nguầy nguậy, loại tháng thay một lần đấy tôi lấy đâu ra tiền mà dùng! Thôi nghỉ đi, quỷ nghèo kệ nhà tôi chứ bận gì tới cậu! "Ai đeo được vào trong mắt, sợ chết!"

"Sợ tốn kém thì có!" Cậu ta bĩu môi nói thẳng vào tim đen của tôi, vì đang tiêu tiền của Quốc Bảo nên tôi im, ngậm bồ hòn làm ngọt! Giả tảng chỉ tay vào một cái gọng kính tròn màu đen, tôi chưa kịp nói Quốc Bảo đã bảo "Đúng rồi! Cho tôi xem cái đó! Không! Không phải màu đen, cái trong suốt ấy!"

"Nhưng tôi thích màu đen cơ!"

"Ngu ngốc!" Cậu ta khinh thường đốp thẳng, này, bị một tên chuyên coi bài kiểm tra chửi ngu ngốc sẽ có cảm giác như thế nào?

Dĩ nhiên là lộn ruột rồi!

Khốn nạn!

Quốc Bảo điên.. Nhưng thôi, đã đi được bước rồi, còn bước này là xong nên tôi sẽ nhịn! Phải tự thôi miên mình cậu là đồ thần kinh có vấn đề mới được, đúng rồi, ai lại chấp kẻ có vấn đề làm chi?

"Màu đen già! Cái này mới đẹp.."

Chị nhân viên nhanh chóng đưa cái gọng kính to bản trong suốt qua chỗ Quốc Bảo. Cậu ta tự nhiên đón lấy, đột ngột vung tay nhấc cằm tôi lên, để gương mặt tôi đối diện với mặt cậu ta. Bốn mắt vô ý rơi vào đường nhìn của nhau, tôi gần như bị đông cứng bởi vẻ ngoài thiên sứ trái ngược với nội tâm xấu xa của người này. Cậu ta cũng giật mình, ngây ra vài giây rồi đưa mắt đi chỗ khác. Qua loa đeo gọng kính đó lên cho tôi rồi đột ngột thay đổi quyết định: "Cái này không hợp! Lấy cái màu đen đi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio