Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài ngày sau chúng tôi chính thức bước vào học kì I của lớp . Mấy ngày ở nhà tôi đã tưởng tượng ra cách Quốc Bảo có thể nghĩ ra để hành hạ tôi, nhưng nào ngờ ngay ngày đầu tiên của năm học mới cậu ta đã bùng học!
Một mình một bàn, chuyện học kiến thức mới làm tôi sung sướng, nhưng nhìn Dịu loáng cái đã có thêm N đứa bạn mới và nhìn những ánh mắt ghen tị xen lẫn tiếc hận của mấy đứa thèm khát chỗ ngồi của tôi tôi có hơi bị sợ.
Idol nhiều lúc không đáng ghét bằng fan não tàn. Và đám fan não tàn của Quốc Bảo này đông thật đấy, bọn họ còn hiểu nhau dã man nữa chứ, ngấm ngầm công kích và tẩy chay tôi. Nếu cứ kéo dài chuyện ngồi cùng cậu ta thì có khi tôi sẽ áp lực phải bỏ học vì bị người ta cách li chứ chẳng phải vì bị "kẻ xấu" nào hành cả.
Thế nên ngay sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, lúc tất cả mọi người rục rịch đến nhà ăn xếp hàng ăn trưa, tôi quyết định đi gặp thầy chủ nhiệm!
Dịu không đi cùng tôi, không phải vì nó có bạn mới quên tôi luôn hay nó sợ thầy giáo. Mà vì nó còn có công việc khác cao cả hơn phải làm: ấy là giành bằng được hai suất cơm siêu ngon! Chứ còn gì nữa, không chờ tôi gặp thầy xong mới đi ăn có khi cả hai đứa vét nồi! Một đứa đi, một đứa ở mới là quyết sách thông minh!
Trường rộng vô cùng, việc đi bộ từ khu lớp học đến văn phòng giáo viên trong thời tiết tháng nắng gắt này đúng là khổ cực hết sức. Nhưng nghĩ đến tương lai của bản thân, tôi cắn răng đưa chân, giục mình bước nhanh trước khi thầy bốc hơi mất giống như lần trước. May mắn thay, lúc tôi vào đến văn phòng thì thầy đang sắp xếp lại đồ đạc, có vẻ muốn rời đi ăn ngay. Cả văn phòng lúc này trống trơn, còn mỗi mình thầy vẫn đang làm việc. Số đỏ rồi, số đỏ rồi!
"Thưa thầy.." Tôi mở cửa, chậm rãi bước vào giữa phòng, nhỏ giọng giới thiệu "...Em là học sinh A ạ.."
"Ồ học sinh lớp A này!" Thầy reo lên vui vẻ như thể gặp được người nổi tiếng, và kiểu như A không phải là lớp thầy phụ trách vậy "Em tìm ai?"
"Dạ tìm thầy chủ nhiệm của em ạ!" Đừng bảo thầy không nhớ mình chủ nhiệm lớp tôi thật đấy nhé! Nửa phút trước thầy vẫn còn trên lớp dạy toán và sa sả gào thét vì đám học trò nhốn nháo, vậy mà nửa phút sau, khi dạ dày đình công thầy đã quên sạch mọi thứ rồi? "Thầy có thấy thầy ấy đâu không ạ?"
"Ờ.." Thầy trầm ngâm một chút, sau đó ngồi xuống ghế, lật tìm hồ sơ. Một lúc sau mới cười hì hì "Chính là tôi nè! Em là học sinh lớp tôi! Em không nhớ thầy hả? Thầy chủ nhiệm này!"
"Vâng!" Em nhớ, chẳng qua nhìn thầy vui vui nên muốn đùa xíu thôi! Vì bụng đói nên tôi không kéo dài câu chuyện nhạt nhẽo kia nữa, ngồi xuống ghế được thầy chỉ định, nói thẳng "Em muốn xin phép thầy cho chuyển chỗ!"
"Chuyển chỗ?" Thầy tròn mắt ngạc nhiên sau đó lại lật tìm một bức ảnh, xem xét "Em ngồi cạnh bạn Quốc Bảo đúng không?"
"Đúng rồi ạ!" Tôi gật đầu liếc qua tấm ảnh trên tay thầy. Cảnh chụp trong lớp chúng tôi, tất cả học sinh ngay ngắn ngồi, mỗi đứa đều được đánh một con số, hình như là số thứ tự trong sổ điểm.
Cái này.. Cái này chụp lúc nào vậy?
Ông thầy nhìn qua có vẻ hiền lành hình như không đơn giản đâu! Tôi nuốt nước bọt, tự dưng cảnh giác hẳn lên. "Lớp vẫn còn một chỗ trống nên em muốn xin chuyển, mắt em không tốt, ngồi dưới cùng không nhìn thấy gì đâu ạ!"
"Thế à?" Thầy lật hồ sơ của tôi, phía bên ngoài cũng đánh một con số giống như trong ảnh. Mỗi học sinh một tập hồ sơ chi tiết, thầy giáo này đúng là làm việc cẩn trọng quá mức! "Nhưng có lẽ không được đâu!"
"Không được?" Một chỗ ngồi thôi mà, làm gì khó khăn dữ vậy chứ? "Thế là sao ạ? Em không hiểu!"
"Quốc Bảo đã nói nhất định phải ngồi cùng em hết kì học này.." Thầy từ từ giải thích, điều này khiến tôi khó hiểu hết sức, cậu ta nói thế bao giờ, thầy đừng lừa gạt em! "Cậu ta gặp riêng thầy đề nghị, thầy đã đồng ý rồi, vì nhà cậu ta đáng sợ lắm!"
"..." Thầy cảm thấy nói thẳng vậy với em là tốt à? Không sợ em đánh giá thầy hay sao?
"Với lại thầy nói nhé Hải Dương.." Thầy vỗ vỗ vai tôi, chân tình khuyên bảo "..Em là học sinh Giỏi, tất cả những khoản trợ cấp nhà trường trao cho các em đều đến từ học sinh Giàu. Chúng tôi cần phải tránh đối đầu với bọn họ, em hẳn cũng nên nhẫn nhịn một chút. Ngồi chung bàn không phải điều gì khó khăn, cậu ta đầu tư cho tương lai của em, em ngoan ngoãn một chút là xứng đáng còn gì!"
"Thầy đang dạy em một bài học liên quan đến kĩ năng sống đấy à?" Tôi cười khẩy, những điều thầy nói không sai nhưng khi bóc nó trần trụi trước mặt một đứa nhóc mười lăm tuổi thầy không cảm thấy nó hơi bị tàn khốc hay sao? "Kiểu như trao đổi đồng giá ấy nhỉ, người ta cho mình tiền, mình ngoan ngoãn câm miệng, làm theo mọi đề nghị của họ. Thế thì khác nào.."
"Stop!" Thầy nhăn mày xua tay "Rồi, hiện thực vả mặt quá đáng sợ à? Thế để thầy nói giảm nói tránh nhé!"
"Không cần đâu thầy!" Tôi hừ mũi, kết quả cuối cùng là không thể thay đổi, dù thầy có xoa dịu ra sao thì cũng vậy mà thôi "Em sẽ tự ý đổi chỗ, không phải do thầy đồng ý là được chứ gì!"
"Ê này con bé kia!" Thầy hốt hoảng đứng dậy, kiểu như Quốc Bảo và nhà cậu ta là thế lực kinh hoàng không thể đụng tới hay làm trái ý vậy. Gớm chết, làm như phim không bằng, tập đoàn lớn nhất nhì thế giới hay gì mà màu mè dữ vậy? "Mới lớp mười đã chống đối rồi hả?"
"Nhưng em không nhìn thấy bảng!"
"Sao không thấy, em cao thế này nhìn tốt!" Thầy gắt gỏng "Nói thẳng nhé, em đạt hỗ trợ học sinh nghèo vượt khó do thi đầu vào điểm tuyệt đối. Khoản hỗ trợ này tháng sau lĩnh rồi, và người cung cấp khoản ấy chính là gia đình cậu ta đấy!"
"A.. Hả?" Tôi ngơ mặt, điểm tuyệt đối cũng có hỗ trợ? Và số tiền hỗ trợ kia là của nhà Quốc Bảo? Ế, vậy nghĩa là nếu tôi làm trái ý cậu ta, cậu ta mách bố mách mẹ có thể khoản tiền ấy của tôi sẽ bốc hơi luôn?
Trời ạ! Sao thầy không nói sớm chứ! Nếu thầy nói sớm thì em nhất định sẽ ngoan ngoãn ngay lập tức!
"Thật hả thầy?"
"Thầy lừa em làm gì!" Thầy nhìn tôi theo kiểu tôi hiểu cô quá mà. Thật ra cũng có hơi ngại vì khi nãy tôi còn sốc hông ra vẻ thanh cao. Nhưng thôi.. Giờ phút này sĩ diện làm cái gì nữa, cũng có mài ra ăn được đâu! Mặt dày lên Hải Dương, dày như nước biển luôn cho máu! "Thế thôi, còn thắc mắc gì nữa không?"
"Em không!" Tôi đứng dậy, lùi dần ra ngoài "Em chào thầy ạ!"
Thầy ừ một tiếng rồi phẩy tay cho tôi lui. Đống hồ sơ trên bàn vừa sắp xếp gọn ghẽ nay lại bị lục tung, thầy tiếp tục cắm cúi làm công việc dang dở, chẳng thèm liếc tôi lấy nửa cái. Tôi bước nhanh ra cửa phòng, vừa đi tới khúc quanh, đột nhiên va phải một ánh mắt nóng cháy: "Yo, bạn cùng bàn!"
Má ôi!
Quốc Bảo!
Không phải cậu ta bùng học hay sao, tự dưng xuất hiện ở chỗ này là thế nào?
Khóe môi tôi giật giật, theo thói quen lui lại hai bước muốn kéo giãn khoảng cách. Cậu ta cười mỉa mai, từng bước đến gần, nghiến răng đe dọa: "Cậu muốn thoát khỏi tôi? Mơ tưởng!"
Cuối tuần vui vẻ nha các cục cưng