Sau khi cùng bà ăn xong bữa cơm cả hai người ở lại chơi đến chiều cùng ăn chung với bà bữa cơm mới rời nông thôn trở lại thành phố.
Bà dù không nở nhưng cũng không còn cách nào, bà chỉ im lặng nắm tay Tần Nguyệt và Tống Cận Trạch ra đến bãi đỗ xe trong suốt chặn đường đến bà không lên tiếng cũng không khóc lóc đòi anh phải ở lại nhưng cô đã thấy tuy bà không nói nhưng cô đã thấy trong ánh mắt của bà chứa sự cô đơn, buồn bã bà không dám nói bởi vì bà biết công việc của anh rất bận rộn.
Nhìn ánh mắt cô đơn ấy Tần Nguyệt không thể nào không quan tâm đ ến, cô ngồi bên ghế lái phụ nhìn bà đang vẫy tay chào tạm biệt.
Chiếc xe dần dần lăn bánh, hai tay Tần Nguyệt cô suy nghĩ điều gì liền nhoài người ra ngoài cửa xe mỉm cười.
- " Nhất định cháu sẽ đến thăm bà ".
Ánh mắt bà dần nhoè đi gật đầu nói lớn.
- " Được ".
Quay lại chỗ ngồi, tâm trạng Tần Nguyệt tốt lên hẳn cô nở một nụ mỉm cười thoả mãn không hiểu tại sao khi thấy bà buồn bã, cô đơn như vậy Tần Nguyệt không thể chịu được mà mềm lòng.
Một màn này đều được Tống Cận Trạch nhìn thấy.
- " Cảm ơn em ".
Hai mắt của cô trợn tròn, vẻ mặt không dấu khỏi kinh ngạc, quay sang nhìn anh chớp chớp hai mắt hỏi lại:
- " Anh mới nói cảm ơn tôi sao??? ".
Đây là lần đâu tiên Tần Nguyệt nghe chính miệng anh nói " Cảm ơn người khác " thường ngày chỉ có người khác cuối đầu cảm ơn anh nay lại nghe hai chữ cảm ơn từ miệng Tống Cận Trạch cô đang tưởng mình nghe nhầm.
Tống Cận Trạch tập trung lái xe gật đầu thay cho lời nói.
Câu nói của anh nghe rất rõ ràng mà cần gì phải hỏi lại.
- " Chậc, trời hình như sắp mưa rồi ".
Nói xong Tần Nguyệt còn nhìn ra bên ngoài xem bầu trời để phụ hoạ theo cho câu nói của mình.
Đang lái xe nghe được câu nói này hàng lông mày của Tống Cận Trạch nhíu lại giảm tốc độ xe quay qua nhìn cô.
- " Ý em là sao? "
Tần Nguyệt chớp chớp hai mắt nhìn anh nói:
- " Được chính miệng ngài Tống nói cảm ơn trời chắc sắp có mưa to ".
Tống Cận Trạch: ".....!"
Khoé miệng Tống Cận Trạch nhếch lên, anh không phủ nhận lời cô nói bởi vì Tần Nguyệt nói hoàn toàn chính xác, anh chưa bao giờ nói cảm ơn một ai ngoại trừ người trong gia đình đặc biệt là bà.
Suy nghĩ điều gì đó Tần Nguyệt kiêu ngạo nhìn Tống Cận Trạch dỏng dạc nói:
- " Tất nhiên anh phải cảm ơn tôi bởi vì tôi đã giúp anh cả ngày nay làm cháu dâu của bà anh, anh phải biết tôi đã suy nghĩ lời nói kĩ càng mới dám nói chuyện cùng bà anh không sẽ bị lộ ".
- " Ở viện dưỡng lão anh đã nói rất rõ em chính là vị hôn thê của anh cũng là cháu dâu của bà ".
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Tần Nguyệt, Tống Cận Trạch mỉm cười bất lực, không biết cô đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, nếu anh chỉ cần đóng kịch để qua mặt bà thì chọn bừa cô gái nào sau đó xong việc quăng cho cô ta một cục tiền là được đâu nhất thiết phải tìm đến cô.
- " Định trưng cái mặt ngốc nghếch đó đến bao giờ vị hôn thê của anh ".
Thu lại vẻ mặt ngốc nghếch của mình Tần Nguyệt liền bày ra vẻ mặt cao ngạo thường lên lên giọng:
- " Ai là vị hôn thê của anh! Đừng....!Đừng nhận bừa ".
Nói xong cô quay mặt ra cửa sổ dấu đi khuôn mặt đã ửng đỏ của mình, hai môi cũng mím chặt lại không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện cùng anh.
Vậy mà, Tần Nguyệt cứ nghĩ cả ngày nay đều là đóng kịch cùng Tống Cận Trạch ai ngờ lại không phải vậy mà anh nói đều là thật cô chính là vị hôn thê của anh nghĩ đến đây bất giác Tần Nguyệt nở một nụ cười hạnh phúc.
- " Tất cả anh nói đều là thật em chính là vị hôn thê của anh đừng hòng chạy trốn ".
- " Anh còn không tập trung lái xe đi ".
Nhìn vành tai đỏ ửng của cô Tống Cận Trạch cũng không nói tiếp mà im lặng lái xe.
Đi được một lúc chiếc xe dừng lại trước chung cư nơi cô ở Tần Nguyệt hiện tại chỉ muốn về phòng của mình đánh một giấc cả ngày đi chơi đều mệt lã người.
Nhìn bóng dáng vội vàng bước vào của cô Tống Cận Trạch chỉ biết cười anh biết rõ Tần Nguyệt đang rất mệt và muốn nằm nghĩ ngơi.
- " Ngủ ngon vị hôn thê của anh ".
Nói xong câu này Tống Cận Trạch đã lái xe rời đi đến khi Tần Nguyệt quay đầu lại nhìn chiếc xe đã đi rất xa cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữa.
Cô cũng rất nhanh vào đến căn hộ của mình bây giờ cô chỉ muốn đánh một giấc đến tận sáng.
Qua ngày hôm sau, Tần Nguyệt đã dậy lúc bảy giờ vệ sinh cá nhân, ăn uống xong cô đã đến Tần Thị ngay lập tức.
Nghỉ một ngày trên bàn làm việc của cô đã chất đầy tài liệu cần Tần Nguyệt xem và phê duyệt.
Thời gian dần trôi qua đến lúc bầu trời bên ngoài cũng đã tối thì công việc của cô cũng xem như xong.
Tần Nguyệt mệt mỏi vươn vai cả cơ thể cô đều mệt nhừ nhưng bù lại công việc gần như đã xong, lúc sáng cô còn nghĩ tài liệu nhiều như vậy có lẽ đến mai vẫn chưa xong.
Nhìn đồng hồ trên tay, hàng lông mày của Tần Nguyệt nhíu lại đã chín giờ rồi, cầm lấy chiếc túi xách sau đó liền rời khỏi văn phòng.
Trong Tần Thị chỉ còn lại mỗi cô chưa về các nhân viên khác họ đều đã về từ sớm.
Bây giờ cô muốn về nhà và nằm trên chiếc giường êm ái của mình mọi mệt mỏi của hôm nay đều sẽ biến mất.
Đi được vài bước Tần Nguyệt có cảm giác như có người đang đi theo sau mình, cô dừng lại quay lại đằng sau thì thấy cái bóng đang ẩn mình sau tường, Tần Nguyệt cố giữ bình tỉnh bước đi nhanh hơn lúc ban đầu.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần cô sợ hãi vội vàng bỏ chạy nhưng vừa chạy được mấy bước đã bị một người đàn ông lạ mặt đuổi theo bắt lại.
Tần Nguyệt cố gắng vùng vẫy bàn tay tung, chân đạp tứ tung nhưng mọi thứ đều vô vọng sau đó người đàn ông cầm chiếc khăn thô bạo chụp vào miệng và mũi của cô.
Trong thời gian ngắn thuốc mê đã ngấm vào cơ thể của Tần Nguyệt, tay chân đang vùng vẫy quyết liệt của cô cũng dừng lại, dần dần Tần Nguyệt rơi vào hôn mê bất tỉnh..