Tần Nguyệt nhớ rõ lúc nãy cô nhân viên lễ tân có nói Tống Cận Trạch vẫn còn đang họp, vậy cô đành vào văn phòng của anh làm việc chờ.
Bước ra khỏi thang máy, Tần Nguyệt đi đến phòng làm việc của Tống Cận Trạch, cô vừa đi đến, tay mở cánh cửa, bên trong liền vọng ra có tiếng phụ nữ giọng nói vô cùng nũng nịu.
"Trạch! Cuối cùng anh cũng họp xong."
Người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa chính, mắt thấy người bước vào không phải Tống Cận Trạch mà là một người phụ nữ khác, khuôn mặt khẽ đanh lại, cặp lông mày cũng vì thế nhíu lại, giọng nói chanh chua khác xa lúc nãy:
"Này! Cô kia! Cô có biết đây là phòng ai không tự tiện bước vào."
Tần Nguyệt chớp chớp đôi mắt nhìn người phụ nữ hung dữ trước mắt, cô lùi lại một bước, ngước lên trên xem xem cô có đi nhầm phòng không, nhưng bảng ghi rõ phòng chủ tịch hội đồng quản trị, như vậy cô đi đúng phòng, Tần Nguyệt dời ánh mắt xuống nhìn người phụ nữ trước mắt, cô cảm thấy có chút quen mắt, hình như cô đã gặp ở đâu rồi, trên tivi sách báo đều có thì phải, nếu Tần Nguyệt nhớ không lầm người phụ nữ trước mắt mình hình như là một đại minh tinh mới nổi tiếng gần đây tên là Giang Hàn Phi.
Nhưng tại sao cô minh tinh này lại ở trong phòng làm việc của Tống Cận Trạch.
Mắt thấy, Tần Nguyệt cứ đứng nhìn mình Giang Hàn Phi cảm thấy khó chịu.
"Cô bị điếc à.
Không nghe tôi nói."
Giang Hàn Phi chỉ nghĩ Tần Nguyệt là một cô nhân viên nhỏ nằm ở bộ phận nào đó của công ty, lên đây để quyến rũ Tống Cận Trạch.
Lời lẽ vô cùng khó nghe, thái độ lại đang xem thường người khác, không phải trên báo nói Giang Hàn Phi là một người dễ gần hay bắt chuyện làm quen với những người khác trong phim trường, hiền lành, giọng nói dịu dàng ấm áp, hay giúp đỡ người khó khăn....!nhưng khi gặp ngoài lại khác xa như vậy, cũng chỉ xây dựng hình ảnh bên ngoài để mọi người tung hô mà thôi.
Cũng chỉ là, vẻ bề ngoài giả tạo để che mắt mọi người, ở bên trong có bao nhiêu phần là thật.
Tần Nguyệt vẫn một mực giữ im lặng, cô muốn nhìn xem cô nữ minh tinh được nhiều người coi trọng muốn giỡ trò gì, khóe miệng Tần Nguyệt khẽ nhếch lên, bước chân đi vào phòng, đóng cánh cửa lại.
Giang Hàn Phi thấy Tần Nguyệt không để ý đến lời nói ngược lại còn xem thường đến mình, Cô đứng bật dậy, tay chỉ thẳng vào mặt Tần Nguyệt quát lớn:
“Cô cười cái gì? Biết tôi là ai không?”
Nhìn bộ dạng của Giang Hàn Phi hiện tại như con gà mái đang xù lông vậy.
Nghĩ vậy cô liền bật cười, nhưng nhận lại cái ánh mắt lườm nguyết kia Tần Nguyệt cố nhịn cười, thu lại nụ cười trên môi.
“Thật ngại quá tôi không biết cô là ai.”
Giang Hàn Phi tỏ vẻ cao ngạo, giọng nói thập phần khinh thường:
“Tôi không thích nói nhiều lần, cô nghe cho rõ đây.
Tôi chính là bạn gái của anh Cận Trạch cũng chính là phu nhân tương lai chính là chủ của cô.”
“Bạn gái” hai từ này lọt vào tai Tần Nguyệt cảm thấy có chút khó chịu.
Ánh mắt cô nhìn Giang Hàn Phi cũng đã thay đổi không còn vẻ đùa giỡn như ban nãy mà dùng ánh mắt sắc bén khiến đối phương sợ hãi.
Tần Nguyệt hiểu rõ người như Tống Cận Trạch sẽ có rất nhiều phụ nữ vây quanh, tìm kiếm, dâng lên tận cửa tuy cô hiểu được nhưng vẫn cảm thấy tức giận, giọng nói Tần Nguyệt tràn đầy mỉa mai:
“Vậy sao.
Cho hỏi cô là bạn gái thứ mấy của ngài Tống.”
Người đến tìm Tống Cận Trạch tự xưng là “bạn gái” chắc cũng không phải có mỗi Giang Hàn Phi này.
Giang Hàn Phi nhíu mày hỏi lại Tần Nguyệt:
“Ý cô là sao?”
“Ý trên mặt chữ Giang tiểu thư còn không hiểu, đúng là kém cỏi.”
Nghe được hai từ “kém cỏi” khuôn mặt Giang Hàn Phi phừng phừng lửa giận, hung hăng đi lại phía Tần Nguyệt.
“Hạng phụ nữ chỉ biết kiếm đàn ông bám vào cũng chỉ là loại bỏ đi không sử dụng được, người không biết xấu hổ như Giang tiểu thư đây tôi gặp nhiều rồi.
Tôi là phụ nữ cũng cảm thấy xấu hổ thay cho tiểu thư đấy.”
“Cô dám nói tôi kém coi, không sử dụng được….” Giang Hàn Phi tràn đầy tức giận, giơ một bàn tay lên như muốn tát Tần Nguyệt.
Vừa lúc bàn tay Giang Hàn Phi gần đến mặt cô, Tần Nguyệt đã kịp thời bắt lấy cái tay của cô ta, nở nụ cười đầy mỉa mai, ánh mắt vô cùng sắc bén:
“Hành động của Giang tiểu thư đây cũng đã nói lên sụ kém cõi của cô.
Tôi khuyên Giang tiểu thư có tay có chân nên tự mình đi lên từ đôi tay, đôi chân của mình đừng nên đi bằng cách dựa dẫm vào đàn ông nó chỉ làm cho Giang tiểu thư đây trở nên thấp kém.”
Tần Nguyệt rất ghét nhất hạng phụ nữ chỉ biết đến đu bám đàn ông.
Nói xong, Tần Nguyệt buông bàn tay của Giang Hàn Phi ra, Giang Hàn Phi bị buông bất ngờ, không đứng vững lùi về sau mấy bước.
“Cô….”
Không đợi Giang Hàn Phi nói tiếp, cánh cửa chính đột ngột mở ra, mắt thấy người vào là Tống Cận Trạch, cô ta liền khóc lóc chạy lại chỗ anh, chỉ về phía Tần Nguyệt giọng nói cũng thay đổi, vẻ mặt cũng nhu mì hơn:
“Cận Trạch.
Cô ta ức hiếp em.”.