Nghe được những lời nói thật lòng của Tống Cận Trạch, trái tim Tần Nguyệt khẽ run lên, vậy mà, cô đã cho rằng tình yêu anh rằng cho cô đều là giả dối, do Tần Nguyệt tưởng tượng nhưng bây giờ cô đã dám khẳng định trong tim của Tống Cận Trạch ngoài cô ra thì không còn bất cứ người phụ nữ nào.
Nghĩ như vậy Tần Nguyệt khẽ mỉm cười, tâm trạng cũng không còn lo sợ như lúc chiều, nhưng trong đầu Tần Nguyệt lại hiện lên người phụ nữ trong tấm ánh kia, cô liền hỏi.
“Người phụ nữ trong bức ảnh kia là ai.”
Cô hỏi anh không phải vì ghen tuông, hiện tai Tần Nguyệt đã tin tưởng tuyệt đối anh, cố chỉ đơn giản tò mò về người phụ nữ kia, người mà Tống Cận Trạch đã từng yêu.
“Người đó….” Nói được hai chữ Tống Cận Trạch liền im lặng, khẽ trầm tư một chút, như nhớ lại chuyện cũ, khuôn mặt lẫn đôi mắt anh không có bất kỳ biểu cảm buồn bã nào, rồi chậm rãi nói, Tần Nguyệt nằm trong lòng lắng nghe:
“Nguyệt! Anh đã từng cho rằng mình rất yêu Ninh Khuê.
Anh và Ninh Khuê từ nhỏ đã quen biết cũng được xem là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, luôn ở bên bảo vệ, che chở cho cô ấy, khôn bao giờ để cô ấy bị một chút thương tổn nào, sau này anh lớn lên, cả hai đều có cuộc sống riêng, tâm tư anh vẫn như cũ dành một vị trí đặc biệt cho Ninh Khuê.
Năm anh 23 tuổi, thời điểm đó anh vô cùng bận rộn để có thể trở thành người thừa kế mẹ đã bắt anh học rất nhiều thứ.
Đột nhiên một ngày Ninh Khuê nói với anh cô ấy đã yêu một người đàn ông và người đàn ông đó cũng đã ngỏ ý muốn làm bạn trai, và cô ấy cũng đã đồng ý.
Lúc đó, anh rất hụt hẫng, giống như anh bị ai đó đánh cắp thứ nên thuộc về mình, nhưng anh cũng tỏ ra vui vẻ chúc phúc cho cô ấy và người bạn trai kia.
Mỗi lần Ninh Khuê gặp anh cô ấy luôn đi theo sau lưng anh kể lại những kĩ niệm vui vẻ bên cạnh người bạn trai kia, lòng anh cảm thấy rất đau nhưng không có cách nào cho cô ấy có thể dừng lại.
Từ lúc đó, anh điên cuồng lao đầu vào học không để bản thân mình có một phút giây nào nghĩ ngơi, thời gian cứ dần dần trôi qua, nỗi đau buồn trong anh cũng nguôi ngoai.
Cho đến một ngày Ninh Khuê chạy đến tìm anh cô ấy khóc lóc cần được anh an ủi, dỗ dành như lúc còn bé, anh vẫn im lặng kiên nhẫn ở bên cạnh làm mọi chuyện để có thể thấy nụ cười trên môi cô ấy thêm một lần nữa.
Không bao lâu sau, Ninh Khuê lại dẫn đến một người đàn ông khác giới thiệu với anh đó là bạn trai cô ấy, cảm xúc trong anh cũng dần dần chai sạn, chỉ đơn giản nghĩ Ninh Khuê vui vẻ, hạnh phúc là được….
Lúc đó anh cứ nghĩ tình cảm anh dành cho Ninh Khuê sẽ không một người nào có thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng anh, cho đến khi anh gặp em…” Nói đến đây Tống Cận Trạch dừng lại khẽ mỉm cười sau đó liền nói tiếp:
“Em khiến anh có một cảm giác rất lạ mà anh chưa bao giờ trãi qua, tiếp xúc với em nó không khiến anh chán ghét, nó lại càng cho anh cảm thấy tò mò, muốn tìm hiểu em nhiều hơn, muốn trò chuyện, muốn ở gần em nhiều hơn.
Mọi thứ dần dần thay đổi theo thời gian tình cảm trong anh cũng đã thay đổi mọi thứ về Ninh Khuê ngày một mờ nhạt đi.
Anh không còn đau buồn hay bị cô ấy làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của bản thân nữa….
Anh cũng từng hỏi bản thân một câu hỏi giống em vậy, có xem em là người thay thế không? Nhưng anh nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ ấy.
Khi anh nói ra ba chữ anh yêu em thì anh đã rất kiên định với tình cảm của mình dành cho em.”
Những câu hỏi Tần Nguyệt tự đặt ra thì ra Tống Cận Trạch cũng đã tự hỏi bản thân, cô rất bất ngờ, những chuyện cô nghĩ qua anh đều đã có câu trả lời.
Điều đó càng chứng tỏ tình cảm Tống Cận Trạch dành cho cô hoàn toàn đều là sự thật.
Lúc lắng nghe anh kể, Tần Nguyệt có vài lần liếc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Tống Cận Trạch, nhưng một chút biểu cảm của anh cũng không có, anh kể rất bình thường giống như người trong câu chuyện đó không phải là anh vậy.
Mốt lúc sau, thấy người trong lòng vẫn im lặng không có bất kỳ phản ứng hay câu hỏi nào muốn hỏi anh nữa, Tống Cận Trạch còn nghĩ Tần Nguyệt vẫn còn đang giận, không tin tình cảm này của anh liền nói:
“Những gì anh vừa nói đều là sự thật tình cảm của anh dành cho em cũng là sự thật trời đất có thể chứng giám em còn không tin anh… nếu anh lừa dối tình cảm của em sẽ bị trời….”
Còn chưa nói hết câu Tần Nguyệt liền chen ngang cô nói với giọng rất nhỏ:
“Em tin anh.”
“Hả… Em nói anh nghe không rõ.” Tống Cận Trạch hỏi lại.
Đôi môi Tần Nguyệt khẽ mím lại rồi từ từ nói to hơn:
“Em nói! Em tin anh Cận Trạch.”
Nghe được câu này của Tần Nguyệt, tảng đá nặng trong lòng của Tống Cận Trạch cuối cùng cũng rơi ra, sau đó anh liền bật cười trong hạnh phúc, anh chưa bao giờ vui như vậy.
“Anh cười cái gì? Em nói rất buồn cười sao?” Tần Nguyệt khẽ đánh vào lồ ng ngực Tống Cận Trạch.
“Hôm nay, anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Rất hạnh phúc.”.