Tống Cận Trạch bước xuống xe vòng qua bên ghế phụ mở cửa xe cho Tần Nguyệt.
Trên người cô mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá được thiết kế xẻ tà váy có màu đỏ ôm sát cơ thể, mái tóc uốn xoăn như gợn sóng xõa ngang lưng.
Bên cạnh Tống Cận Trạch vẫn một bộ vest màu đen, khuôn mặt không một chút biểu cảm, cặp mắt lạnh lùng.
Tần Nguyệt khoát tay Tống Cận Trạch bước vào đại sảnh.
Sảnh chính phút chốc trở nên im lặng, cặp mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào hai người họ.
Sau đó, tiếng xì xầm bàn tán lại bắt đầu nổi lên đa số mọi người đều tò mò về người phụ nữ đi bên cạnh Tống Cận Trạch.
Anh không quan tâm đ ến ánh mắt tò mò, lời xì xầm của những người có mặt trong đại sảnh.
Tống Cận Trạch cùng Tần Nguyệt đi thẳng đến chỗ ông Đỗ Chấn Đường.
“Cụ Đỗ.” Anh lên tiếng chào hỏi, Tần Nguyệt đứng bên cạnh cũng khẽ gật đầu.
Mắt thấy người đến là Tống Cận Trạch, ông Đỗ Chấn Chấn đường liền niềm nở chào đón.
“Được Tống Tổng đích thân đến thật lấy làm vinh hạnh.”
Tống Cận Trạch không trả lời, ánh mắt liếc nhìn người vệ sĩ đi phía sau, người vệ sĩ liền hiểu ý mang món quà đã được chuẩn bị sẵn tặng cho ông.
Đỗ Chấn Đường vui vẻ nhận lấy:
“Đích thân Tống Tổng đến đã là một món quà lớn dành tặng tôi.”
Tống Cận Trạch nhàn nhạt trả lời:
“Cụ Đỗ không cần khách sáo.”
Lúc này, Đỗ Chấn Đường đã chuyển dời sự chú ý đặt lên người Tần Nguyệt, ánh mắt đánh giá một lượt bên trong còn mang theo sự tò mò.
Không cần nhìn, cô cũng hiểu ánh mặt kia đang muốn hỏi điều gì, Tần Nguyệt liền mở lời tự giới thiệu bản thân trước.
“Chào Cụ Đỗ.
Tôi là Tần Nguyệt.”
Đỗ Chấn Đường mỉm cười khẽ gật đầu.
Tần Nguyệt liếc nhìn buổi tiệc một vòng, cô cảm nhận được vẫn còn ánh mắt đang nhìn cô và Tống Cận Trạch.
Cuối cùng, ánh mắt Tần Nguyệt đã dừng lại trên một người phụ nữ đứng cách đó không xa.
Người phụ nữ kia cũng không hề tỏ ra lúng túng hay né tránh khi bị bắt gặp, ngược lại còn nhìn rất chăm chú, không bao lâu liền bước chân phía họ đi đến.
“Anh Cận Trạch.
Đến rồi.”
Tống Cận Trạch không quan tâm cũng chỉ gật đầu qua loa.
Ông Đỗ Chấn Đường ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
“Nó là Đỗ Lam Tuyết, cháu của tôi.
Tiểu Lam, còn đây là Tần tiểu thư”
Lời này nói ra không phải giới thiệu cho Tống Cận Trạch nghe mà là cho Tần Nguyệt đang đứng kế bên.
Hai nhà Đỗ Thị và Tống Thị đã sớm quen biết nhau từ rất lâu, cụ Đỗ còn là một người bạn của bà nội Tống nên Đỗ Lam Tuyết từ bé đã sớm biết Tống Cận Trạch.
Cũng có thể xem là thanh mai trúc mã nhưng so với Ninh Khuê thời gian quen biết Đỗ Lam Tuyết có phần muộn hơn.
“Chào cô Tần tiểu thư, không biết cô và anh Cận Trạch là….” ý tứ quá rõ ràng, đây là muốn hỏi quan hệ giữ hai người họ.
Còn chưa kịp lên tiếng trả lời Tống Cận Trạch ở bên cạnh nhàn nhạt đáp thay cho câu trả lời của Tần Nguyệt.
“Cô ấy là bạn gái anh.”
Nghe hai từ bạn gái sắc mặt Đỗ Lam Tuyết khẽ thay đổi, nhưng nụ cười vẫn ở trên môi, cô khẽ nhìn Tần Nguyệt một lúc ánh mắt mang theo vẻ dò xét rất nhanh liền thu hồi lại tầm mắt.
Sau đó, Đỗ Lam Tuyết liền viện cớ mình còn có công việc nên đã rời đi.
Bước được một đoạn khá xa, Đỗ Lam Tuyết liền dừng lại, ánh mắt lại nhìn Tần Nguyệt một lượt nhưng lần này trên môi cô đã biến mất, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét.
Đỗ Lam Tuyết đi đến một góc khuất rút chiếc điện thoại bấm một dãy số, gọi cho ai đó.
“Chị còn không mau trở về, anh Cận Trạch sắp bị hồ ly tinh câu dẫn rồi đấy.”
Không biết người bên kia đã nói gì, Đỗ Lam Tuyết liền nở nụ cười nhìn về phía Tần Nguyệt, sau đó liền cúp máy.
Trong suốt buổi tiệc Tống Cận Trạch không bị người này bao quanh bắt chuyện cũng bị người kia mời rượu.
Tần Nguyệt cảm thấy không khí bên trong buổi tiệc rất ngột ngạt nên đã ra ngoài ban công đứng hóng gió, làn gió mát thổi nhẹ qua mái tóc cô khiến cô cảm thấy dễ chịu.
“Không biết! Tần tiểu thư dùng loại thủ đoạn nào, lại có thể trở thành bạn gái của anh Cận Trạch.”
Ở phía sau Tần Nguyệt đột nhiên có giọng nói truyền đến, giọng nói này cũng không phải xa lạ, cô liền biết người đến là ai.
Tần Nguyệt từ từ quay người lại đối diện với Đỗ Lam Tuyết, lạnh nhạt đáp lại:
“Đỗ tiểu thư thật biết nói đùa.
Tôi nào có thủ đoạn.”
Mới gặp qua, chào hỏi đôi câu, Tần Nguyệt liền có thể nhận ra được từ ánh mắt của Đỗ Lam Tuyết đối với cô có địch ý.
“Cô có thể qua mặt được anh Cận Trạch nhưng tôi chỉ cần nhìn một cái đã thấy được cái đuôi hồ ly của cô.” Đỗ Lam Tuyết cho cô một ánh nhìn khinh thường, giọng nói mang theo sự chế nhạo.
Ý của cô ta muốn nói Tần Nguyệt chính là một con hồ ly chuyên tiếp cận đàn ông đặc biết người đàn ông giống như Tống Cận Trạch.
“Đừng đánh đồng tôi với những người phụ nữ kia, tôi không giống họ càng không giống loại người như Đỗ tiểu thư đây
“Cô đừng ở đây mà xỏa biện.
Cô nghĩ anh Cận Trạch yêu cô sao? Chẳng qua cũng xem cô như bao loại phụ nữ thấp hèn khác, chơi chán rồi bỏ.
Đợi đến lúc người mà anh Cận Trạch yêu trở về xem cô còn lên mặt được như vậy không?”
Tần Nguyệt cũng không bị những lời nói này làm cho kích động, biểu cảm của cô vẫn rất bình tỉnh, nhàn nhạt đáp”
“Tôi tin tình yêu của anh ấy dành cho tôi.”
Nếu như thật sự người kia có về Tống Cận Trạch lại hồi tâm chuyển ý thì Tần Nguyệt cũng không cần thứ tình yêu giả dối này.
Nói xong Tần Nguyệt liền bước ngang qua người Đỗ Lam Tuyết trở lại bữa tiệc.