Tại Bệnh Viện
Mạc Nhược Y tay chân lạnh toát, run rẩy, khuôn mặt lo lắng, đi qua đi lại trước phòng cấp cứu.
Tần Nguyệt vừa được đưa vào bên trong còn chưa biết tình hình thế nào.
Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện cho Tần Nguyệt sẽ bình an vô sự nếu không Mạc Nhược Y sẽ ân hận cả đời với những hành động mình đã gây ra.
Cô vốn không có ý định sẽ đẩy Tần Nguyệt chỉ muốn đi gặp chị ấy hỏi một vài thứ nhưng chính là Mạc Nhược Y không giữ được cảm xúc của mình, vì quá kích động mới sơ ý.
“Mạc Y!”
Lúc này, từ bên ngoài Hoắc Cẩn hoảng hốt chạy vào, vừa vào đã thấy khuôn mặt tái nhợt của Mạc Nhược Y ánh mắt thì đang nhìn vào phòng cấp cứu.
Khoảng hai mươi phút trước, Hoắc Cẩn nhận được điện thoại của Mạc Nhược Y, lúc anh bắt máy đã nghe cô nói đang ở bệnh viện còn nói gì mà Tần Nguyệt bị xe đụng đang được cấp cứu, giọng nói vô cùng hỗn loạn cùng sợ hãi của cô Hoắc Cẩn không nghe rõ ràng lắm, nhưng anh biết đã xảy ra chuyện nên hỏi địa chỉ bệnh viện tức tốc chạy xe đến đây.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mạc Nhược Y lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Cẩn, cô không giữ được bình tĩnh chạy nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy thắt lưng của anh nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Hoắc Cẩn cảm nhận rất rõ nổi sợ hãi của Mạc Nhược Y, cả cơ thể cô không ngừng run rẩy trong lòng anh.
Hoắc Cẩn không vội hỏi mọi chuyện đã xảy ra, anh ở bên cạnh Mạc Nhược Y trấn an tinh thần cho cô, đợi cho cô bình tĩnh lại một chút sẽ hỏi.
“Anh ở đây… không sao.” Sau đó, đỡ Mạc Nhược Y ngồi xuống ghế.
Qua một lúc, Hoắc Cẩn đã cảm thấy Mạc Nhược Y đã bình tĩnh hơn, anh mới dám hỏi:
“Mạc Y! Tại sao Tần Nguyệt lại xảy ra tai nạn? Còn nữa em sao lại xuất hiện ở Tần Thị? Đã xảy chuyện gì? Em mau nói anh biết.”
Tần Nguyệt không thể nào đột nhiên bị xe đụng, còn nữa Mạc Nhược Y sao lại có mặt tại hiện trường đưa Tần Nguyệt đi bệnh viện, mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy.
Nghe được câu hỏi của Hoắc Cẩn, hai bàn tay khẽ run rẩy, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, do dự không muốn nói.
“Em… em….”
Hai bàn tay Mạc Nhược Y bấu chặt vào áo, môi khẽ mím chặt lại sợ nói ra sự thật Hoắc Cẩn sẽ lập tức cắt đứt mọi thứ với cô.
Nhìn sự do dự trên khuôn măt Mạc Nhược Y, lông mày anh khẽ nhíu lại kiên nhẫn nghe câu trả lời từ cô, nhưng mãi mà Mạc Nhược Y vẫn không chịu nói Hoắc Cẩn lại hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Còn chưa nói hết câu, bên tai đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hoắc Cẩn và Mạc Nhược Y cùng lúc quay lại xem người đến là ai?
Tống Cận Trạch một thân âu phục chạy đến, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu.
Mắt thấy, người đến là Tống Cận Trạch, Mạc Nhược Y liền không giữ được bình tĩnh, cả cơ thể run rẩy kịch liệt, Hoắc Cẩn mơ hồ có thể cảm nhận được sự thay đổi này của cô, anh liền lên tiếng trấn an.
“Đừng sợ….”
Ánh mắt Tống Cận Trạch liền thay đổi mục tiêu, nhìn qua Mạc Nhược Y đang run sợ ở bên cạnh Hoắc Cẩn, hai hàm răng của anh khẽ nghiến chặt lại, khuôn mặt vô cùng tức giận đi về phía Mạc Nhược Y.
Cô có thể cảm nhận rõ sự tức giận qua ánh mắt của Tống Cận Trạch như muốn nghiền nát cô vậy Mạc Nhược Y theo bản năng như muốn chạy trốn người đàn ông này, trong khi cô còn không biết phải làm sao, cổ cô đột nhiên bị siết chặt, bị một lực mạnh nhấc lên.
Chỉ hai bước chân của Tống Cận Trạch đã đứng trước mặt Mạc Nhược Y, không nói không rằng bàn tay to lớn của anh bóp mạnh vào cổ của cô nhấc lên.
Bị bất ngờ Mạc Nhược Y không kịp trở tay, cả khuôn mặt cô đều nhăn lại, bàn tay đánh loạng vào cánh tay đang nhấc cô lên, lực đạo trên tay Tống Cận Trạch rất mạnh khiến Mạc Nhược Y không thể thở được, gương mặt cô cũng trở nên đỏ ửng.
“Cô lại dám ra tay với người phụ nữa của tôi.”
Thời điểm,Tống Cận Trạch nhận được điện thoại báo Tần Nguyệt xảy ra tai nạn, hôn mê, đang được cấp cứu ở bệnh viện là lúc anh đang trong một cuộc họp nội bộ quan trọng, nhưng khi nghe đến Tần Nguyệt gặp nguy hiểm, Tống Cận Trạch đã không giữ nổi bình tĩnh từ bỏ mọi việc mà chạy ngay đến đây.
Trên đường đến, anh đã cho người điều tra, không bao lâu đã nhận được kết quả Tần Nguyệt xảy ra tai nạn là do cùng một người phụ nữ giằng co không cẩn thận trượt chân ngã ra đường cùng lúc có chiếc xe chạy đến người tài xế không kịp phản ứng đã bị chiếc xe tông trúng.
Hoắc Cẩn ở bên cạnh, bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, liền xông đến muốn cứu Mạc Nhược Y.
“Tống Cận Trạch anh làm gì vậy? Anh bị điên sao? Mau buông cô ấy ra.”
Dù Hoắc Cẩn có làm cách nào cũng không thể gỡ được bàn tay của Tống Cận Trạch, lực đạo của anh rất mạnh như đang muốn gi3t chết Mạc Nhược Y..