Sáng hôm sau tại tập đoàn Tiêu Gia:
_ Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, chủ tịch đang rất bận, không thể tiếp khách được
_ Cậu ơi, coi như là tôi xin cậu. Cho tôi gặp chủ tịch cậu một lần đi
_ Đã nói không được, đừng có xin tôi gì hết!
_ Một lần thôi, tôi chỉ cần nhìn nó một lần thôi. Nhìn từ xa cũng được_ người phụ nữ ấy đột nhiên quỳ xuống nài nỉ
_ Bà là ai sao phải muốn gặp chủ tịch cho bằng được thế!?_ chú bảo vệ cổng ngạc nhiên. Bà cô này mặc đồ nhìn cũng không phải nghèo, nếu muốn gặp chủ tịch tại sao không hẹn trước mà đến đây quỳ van xin cho khổ chứ.
_ T..tôi tôi là..m…
_Có chuyện gì?_Tiêu Dũ đi đến, anh vừa tiễn xong một vài người đến dự buổi họp thì lại nghe tiếng to tiếng nhỏ từ chỗ này.
Người phụ nữ vừa nghe giọng nói anh cất lên liền hấp tấp mang kính đen vào, lấy khăn quàng cổ che hết nửa mặt sau đó quay người chạy đi.
_ Ơ ơ cái bà này! Thiệt là, đến đây gặp người, mà đến lúc sắp được gặp thì lại chạy đi là sao? Vậy mà làm ầm làm ĩ năn nỉ van xin. Mới sáng mà gặp thứ gì không vậy trời….
_ Tôi đứng đây nửa ngày trời rồi đấy_ anh liếc nhẹ chú bảo vệ
_ Hả….À…chào chủ tịch_ chú bảo vệ giật mình chào anh, đôi mắt không khỏi lo âu, sợ rằng mình đã chọc giận chủ tịch.
_ Có chuyện gì?
_ À có một người phụ nữ lúc nảy đến, nói là muốn gặp chủ tịch. Tôi không cho bà ấy vào vì chủ tịch đang bận nhưng bà ấy cứ năn nỉ mãi. Đến lúc chủ tịch đến thì lại chạy đi.
Nghe bảo vệ trình bày sự việc xong, Tiêu Dũ liền rải bước lên phòng làm việc. Dù có thắc mắc người đó là ai và tại sao muốn gặp anh, thì anh cũng không quan tâm nhiều. Nếu là gián điệp từ tập đoàn khác muốn hại anh, anh không màng việc chống lại. Tất nhiên anh luôn biết cách thắng.
Cách xa anh chừng m, người phụ nữ đó vẫn đứng nấp lén nhìn bóng anh khuất dần. Bà biết anh biết có người đang nhìn mình từ xa, bà chỉ chắc chắn là anh không biết người đó là ai thôi. Tiêu Dũ, anh bây giờ thật cao lớn, lịch lãm và lạnh lùng. Lúc nảy nếu mặt đối mặt với anh, bà sợ mình sẽ bật khóc. Khuôn mặt khiến người nhìn phải run sợ, khuôn mặt lạnh nhạt ấy, nó khiến lòng bà quặn đau. Là chính bà đã hại Tiêu Dũ….nếu khi xưa…bà…k..không….ham tiền mà bỏ gi đình, bỏ anh thì chắc anh cũng vui hơn được phần nào.
Tiêu Dũ, mẹ xin lỗi con. Đây là lần cuối mẹ nhìn con, hãy quên mẹ, sống hạnh phúc, con nhé!
Phòng Chủ Tịch
_ Tôi đang bận, không tiếp khách_ giọng nói lạnh lùng của Tiêu Dũ lại vang lên
_ Nh..nhưng chủ tịch
Nghe giọng quản lý có chút khác thường, anh ngước mắt lên nhìn xem có chuyện gì?
_ BÙM! A ha, ngạc nhiên chưa?_
_ Vương Tử?_ anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt điềm tĩnh hàn băng của mình nhìn Vương Tử sau đó ra hiệu cho quản lý ra ngoài.
_ Tôi xin phép_ người quản lý cúi đầu rồi bước ra ngoài.
Tiêu Dũ cũng không quan tâm, quay lại làm công việc của mình.
_ Tiểu tử thối, Vương thiếu gia ta mà không tới đây là kiểu như suốt đời này cậu không cần nhìn mặt thằng bạn đẹp trai này luôn đúng không?_ Vương Tử giở giọng trêu chọc
……Im lặng
_ Bằng hữu gần ngay trước mắt mà cũng không hỏi thăm một tiếng. Tôi có phải là bạn cậu không?
…….Im lặng
_ Tiêu Dũ! Cậu đúng là! Tức chết tôi mà!_ Vương Tử gằn giọng.
Tức giận cũng phải thôi, thái độ hờ hững của tên đó trêu người thế cơ mà.
_ Cậu còn chưa chết, cớ gì đổ oan cho tôi?_ Tiêu Dũ ngừng bút hỏi nhưng không ngước mặt nhìn Vương Tử. Anh muốn chắc rằng Vương Tử không thể thấy được gương mặt vui mừng của anh khi thấy cậu ta. Mặc dù anh vừa gặp Vương Tử và cả Vương Kha cách đây một tuần khi hai người đến thăm Nha Đầu.
_ Cuối cùng cũng chịu mở miệng, nói chuyện với Tiêu thiếu gia đúng là khó hơn gặp tổng thống Obama đấy_
Tiêu Dũ cười thầm “Giàu như cậu, gặp Obama là chuyện dễ rồi. Tên ngốc này”
_ Thế có chuyện gì khiến cậu đến tận đây thế?
_ À, có!…..ĐÚNG RỒI, CÓ CHUYỆN!_ Vương Tử như sực nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, liền la to.
_ Chuyện gì_ vẫn khuôn mặt bình tỉnh ấy, anh hỏi.
_ Thật là! Giờ này cậu còn chưa biết gì sao? Hy Tranh sắp lên máy bay sang Úc cùng hai đứa nhỏ rồi kìa!_ Vương Tử vừa nói xong, cũng là lúc mọi cử động hành động của Tiêu Dũ cũng ngừng lại.
….Tiêu Dũ?….cậu ta…khóc sao?
Đôi mắt Tiêu Dũ ươn ướt, Nha Đầu thật phải xa anh sao? Anh phải làm sao đây, nếu không có em, anh sống sao? Còn con anh, chúng nó không thể không có cha. Dù em không nhớ ra anh, anh vẫn tin rằng em còn yêu anh!
_ Sao Giờ Cậu Mới Nói! Làm sao cậu biết chuyện này?_
Ư…th…thả ra
Tiêu Dũ bất ngờ nắm lấy cổ áo Vương Tử làm anh không thở được.
Vương Tử tức giận đẩy mạnh Tiêu Dũ ra.
_ Tiêu Dũ, cậu còn thời gian hỏi tôi sao? Là cha cậu gọi cho tôi đến, chú Hạo đã kể cho tôi nghe hết mọi chuyện rồi. Cậu làm việc đến nổi cha mình gọi cả chục lần cũng không biết! Cắm đầu cắm cổ làm việc thì có ích gì chứ, cậu có thể quên đi sự thật đau lòng là Hy Tranh quên đi cậu sao. Tiêu Dũ mạnh mẽ luôn tự tin chống lại tất cả mà Vương Tử này biết sao giờ yếu đuối thế? Trong khi mọi chuyện thành ra thế này thì cậu lại làm việc để quên đi. Cậu có nghĩ đến lúc cậu làm Hy Tranh đau lòng, cô ấy vẫn vui vẻ nuôi hai con của cậu, chịu đựng tổn thương từ sự lạnh lùng ác độc của cậu và cả khi thấy cậu yêu Từ Du Tuyết. Ơ….tôi chưa nói xong mà…Này!
Tiêu Dũ chạy thật nhanh đi mà không đợi Vương Tử nói xong. Anh biết rồi! Anh biết mình phải làm gì? Nha Đầu, đợi anh, nhất định anh sẽ không để em thoát khỏi tay anh nữa đâu.
Nhìn thằng bạn mình chạy khuất đi, Vương Tử cười nhẹ hài lòng.
_ Tiêu Dũ, đây là lần cuối tôi giúp cậu đấy. Cố lên!
Sân bay Vân Long
Hình bóng Tiêu Dũ vội vã chạy vào lập tức được nhiều người nhìn, đó chẳng phải là chủ tịch Tiêu sao?
Tại một nơi khác,
_ Mộc Trà, con có chắc quyết định này là đúng không?
_ Ông đừng lo, sẽ ổn thôi_ cô ôm lấy ông_ Tạm biệt ông cố đi hai đứa
_ Tạm biệt ông_ hai đứa nhỏ mếu máo nói
_ Ừ nhất định phải về thăm ông đấy_ ông cũng không cầm được nước mắt ôm lấy hai đứa nhỏ.
_ Con vẫn sẽ điều hành tập đoàn Mộc của mình bên Úc. Ông cứ dưỡng tuổi già, hãy đi chơi đâu đó. Không được ăn nhiều đường, muối cũng vậy. Đi đâu cũng phải có quản gia bên cạnh, bảo vệ nữa_ cô nhắc nhở, còn rất nhiều điều cô muốn nói với ông. Nhưng không còn nhiều thời gian nữa.
_ Được được, con cũng phải giữ gìn sức khỏe. Đừng làm việc quá sức. Hai đứa cũng vậy nghe không?_ Mộc Đế cảm động nói…mong sao Tiêu Dũ có thể đến kịp giờ.
_ Con đi đây, tạm biệt ông_ cô nói sau đó cúi đầu chào ông, dắt tay hai đứa nhỏ đi vào cửa soát vé.
_ Mời hành khách đi khoan , ghế VIP_
_ Cảm ơn_ cô lạnh nhạt nói sao đó kéo va li đi cùng hai con. Tiêu Dũ, xem như chúng ta…có duyên không phận vậy. Em sẽ rất nhớ a…
ĐỨNG LẠI!!!!!
Hai chữ thôi cũng làm mọi người ngạc nhiên nhìn Tiêu Dũ. Ang thở hổn hển bước đến gần cô.
Mộc Đế cười thầm lắc đầu ngao ngán, một câu tặng cho hai đứa này thôi: “Yêu không Mệt không phải là yêu.”
Cô ngạc nhiên khi anh đến được đây, đừng nói là anh đã biết rồi chứ. Bước chân cô dần dần lui lại, hai đứa nhóc vẫn không hiểu chuyện..thấy ông nội ra hiệu, liền buông mẹ chạy đến bên ông.
_ A..anh..?_ Khoảng cách càng gần hơn, ánh mắt tình cảm ấy. Cô đúng là xiêu lòng, không cử động được.
Tiêu Dũ đi thật nhanh đến, mồ hôi rơi đầy trên trán anh. Nhìn thấy cô là điều vui nhất trong cuộc đời anh.
_ Anh..muốn gì? Ư ƯMMM_ cô vừa ngạc nhiên, vừa vui…không hiểu tại sao, khi anh bất ngờ hôn, cô lại không muốn buông. Nụ hôn ma lực này, chỉ có anh mới làm cho cô cảm thấy lòng mình ấm lên từng đợt thôi.
Sau phút, hai người buông môi nhau ra. Dĩ nhiên xung quanh ai ai cũng im lặng xem phim tình cảm…còn trẻ nhỏ….tất nhiên bị bịt mắt rồi ^^.
Một cái tát đau thấu da thịt đáp ngay lên má cô làm sự ngỡ ngàng ấy càng lớn hơn, anh tát cô????
_ Mộc Trà tiểu thư! Tôi nói cho em biết, cho dù em quên tôi thì cũng không có nghĩa em được rời khỏi tôi. Em đã đau, tôi biết! Em đã khóc, tôi biết! Nhưng em làm kẻ cướp rồi bỏ trốn à? Trái tim tôi em mang theo thì làm sao tôi sống được cơ chứ? Em biết tôi cũng sẽ RẤT ĐAU NẾU EM BỎ ĐI KHÔNG? ĐAU ĐẾN CHẾT ĐẤY!!!?? ĐỒ TÀN NHẪN!_ anh quát to lên, khuôn mặt giận tới mức đỏ đến mang tai.
Cô mở to mắt nhìn anh….cái gì thế, anh mới quát cô đấy à? Thật là quá đáng QUÁ ĐÁNG MÀ!
_ Tiêu thiếu gia! Tôi cũng nói cho anh biết! Anh nghĩ tôi thật sự quên anh sao? Anh ám ảnh tôi mỗi ngày, nụ cười, ánh mắt, bờ môi. “Tấm lòng”, nụ hôn mọi thứ cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trong đầu tôi. Thế thì làm sao tôi quên nổi cơ chứ? Anh giết chết trái tim ngây thơ của tôi, lấy đi sự trong trắng, lấy hết những gì được gọi là tình yêu trong tôi. Anh nỡ lòng nào anh làm đau nó sau tất cả chứ, anh lấy đi sau đó vứt đi rồi lại lượm lại bằng cách chăm sóc tôi. Anh xoay cuộc đời tôi như đồ chơi của anh vậy. Anh làm tôi sợ, sợ sẽ mất anh một lần nữa nếu quay lại. Anh nghĩ làm sao tôi có thể còn lòng tin, tha thứ cho anh được chứ? Tôi đã rất muốn nói yêu anh, tôi đã rất muốn RẤT MUỐN ĐẤY ANH BIẾT KHÔNG HẢ!!!! ĐỒ ÁC ĐỘC!!. ….Ưmmm…Uôn..A..amm ( Buông ra)
Anh lại ôm hôn cô, nụ hôn lần này còn mãnh liệt hơn. Dù cô dãy dụa, anh cũng không buông, còn ôm chặt hơn.
Đến lúc buông ra thì cũng là lúc cô kiệt sức ngã, may mà anh đỡ lại kịp.
_ Từ nay…chúng ta không cần xa nhau. Chúng ta hãy chống lại mọi đau khổ cùng nhau, được không? Anh sẽ cùng em, cùng con, chúng ta sẽ làm nên một gia đình hạnh phúc và mạnh đến nổi không ai có thể lật đổ_ anh dịu dàng nói.
_ S…sến!_ mặt cô đỏ lên, ánh mắt dụ tình này….không thể xiêu lòng được…_ Anh còn ngồi đó sao? Mau đứng lên đi chỗ khác cho người ta còn soát vé.
Anh cười đứng dậy, không quên nói lớn một câu_ Tuân Lệnh..Bà Xã!
_ A..ai là bà xã an..anh chứ?_ cô bối rối quay mặt bỏ đi.
_ Ơ không đi Úc nữa à?_ anh giả vờ hỏi.
_ Mất Hứng!_ cô nói lớn sau đó vẫn cứ bước bước đi thật nhanh_ Khắc Dĩ, Nguyệt Dao, đi thôi!
_ Dạ Boss_ hai đứa nhóc lẽo đẽo chạy theo.
Tiêu Dũ nhìn Mộc Đế cười cảm ơn sau đó kéo va li chạy đến bên cô_ Bà xã à, về nhà cùng nào
_ Xê ra_ cô nói, khuôn mặt cúi gầm xuống.
_ Bà xã à, coi chừng đụng đầu_ anh quan tâm.
Anh cứ nói mãi làm cô xấu hổ chết đi được. Cái tên này lớn hơn cô cả chục tuổi chứ có ít đâu mà ngốc thế nhỉ.
_ Anh im lặng không thì tôi đi Úc đấy!_ cô dọa.
Anh lại cười thích thú bồng hai đứa nhỏ lên rồi nói_ Anh chắc em không đi nữa đâu.
_ Sao chắc được?_ cô liếc mắt hỏi
_ Vì..Anh đã bắt được em rồi, Tiêu Nha Đầu ạ haha
Hai đứa nhỏ thấy anh cười cũng cười theo. Nhìn cũng hiểu, chuẩn bị có cha rồi ^^.
…….Bà xã à cười đi!
Cười con khỉ
(Ngày hôm sau)…Aaa, A..anh mang con khỉ lông lá này về làm gì thế?
Có con khỉ, vợ sẽ cười mà? Không phải sao?
Hơ…anh ngốc thiệt hay ngốc giả vậy?
Vợ không cười, anh điên luôn đấy. Bà xã yêu à, cười đi!!!
Được rồi, cười thì cười (cười)
A ha, em cười rồi nhé! Bà xã tôi cười rồi, cười rồi làng nước ơi (chạy quanh nhà)
Anh này! Thật là! MAU TRẢ CON KHỈ LẠI NGAY!
Nhưng nhỡ nó đi vợ không cười….thì..
Thôi thôi, em thua anh rồi. Sáng nào ngày nào em cũng cười được chưaaa
Hì hì, chưa đủ
Còn muốn gì nữa???
Nói em yêu anh mỗi ngày nè, gọi anh là ông xã nè, còn
Em Yêu Anh, Ông Xã!!!! Ôi trời ơi, anh cút đi cho tôi đỡ mệt (đá)
(Né) Anh đi trả khỉ đây, anh cũng yêu em, Bà Xã!
….
……
………Yêu không Mệt….không phải Yêu hahahahaaa
~~Hết Truyện~~~