Về nhà, Úc Chi Dư lặng lẽ kéo Dịch Tư Trúc từ trong danh sách đen ra, gửi tiền đồ uống cho anh, còn cân nhắc xem nên nhắn thể nào để uyển chuyển từ chối những lần gặp mặt tiếp theo, không ngờ đối phương bên kia chưa đến mấy giây đã trả lời.
Dịch Tư Trúc: Không cần.
Mấy chữ đang định đánh ra đành thôi, Úc Chi Dư trả lời: Nhận đi, không tôi sẽ cảm thấy mắc nợ cậu.
Đôi phương lại gửi một tin nhắn tới, nội dung khiến Úc Chi Dư phải nhướng mày. Nền trắng chữ đen rất nổi bật: Cứ như vậy đi, lần sau em mời tôi là được.
Nhiều năm không gặp, Dịch Tư Trúc trước kia cao lãnh trầm ổn bây giờ lại học loại kịch bản này. Úc Chi Dư định trả lời đã thấy tin nhắn kia bị gỡ đi rồi.
Úc Chi Dư: Gỡ làm cái gì?
Dịch Tư Trúc: Không có gì, tiền đồ uống tôi không nhận đâu.
Úc Chi Dư: Sau đó tôi phải mời lại cậu?
Dịch Tư Trúc: Không phải…..
Úc Chi Dư cảm thấy mình đúng là gây sự vô cớ. Cậu không biết vì sao đối tượng xem mắt lại là Dịch Tư Trúc, cũng không biết vì sao Dịch Tư Trúc đối với cậu lại giống như tình cảm chưa dứt.
Chắc có hiểu nhầm gì ở đây rồi, cậu không hề muốn nghĩ lại mối tình ngắn ngủi mùa hè năm đó một chút nào cả.
Úc Chi Dư nhẹ nhàng bình tĩnh từ chối Dịch Tư Trúc, bỏ qua nỗi buồn không tên trong lòng, trùm chăn đi ngủ.
_
Kì nghỉ đông đã kết thúc, Úc Chi Dư nghe tin có sếp mới chuẩn bị về công ty, trong lòng hoảng sợ. Đừng bảo là sẽ máu chó như trong mấy quyển tiểu thuyết ba xu đấy nhá? Từ chối người ta, xong cuối cùng người ta lại biến thành cấp trên của mình, dơ nanh múa vuốt hành hạ mình…..
Tuy rằng Dịch Tư Trúc không phải là người hay làm khó dễ, nhưng mà mỗi ngày đi làm đều phải đụng mặt bạn trai cũ rất là áp lực đó có hiểu không hả!!!
Úc Chi Dư thở dài, rất có ý thức biến mình thành người tàng hình.
Một trận ồn ào nổi lên, một người đàn ông tây trang phẳng phiu bước vào.
Úc Chi Dư ngẩng đầu lên nhìn, nhẹ nhàng thở ra, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mà cuộc sống không cẩu huyết như trong tiểu thuyết.
Chổi mới thì quét sạch, Úc Chi Dư thu lại suy nghĩ của mình, nghiêm túc lắng nghe công việc mà sấp mới giao cho.
Chổi mới thì quét sạch (gốc là: 新官上任三把火) là một ẩn dụ cho việc các quản lí mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng với mọi người để thể hiện tài năng.
Cuộc họp kết thúc, Úc Chi Dư về vị trí của mình, tiếp tục tô tô vẽ vẽ.
Boss mới đứng ở cửa phòng họp, nhìn cậu làm việc một cách hứng thú.
_
Buổi tối mọi người trong công ty cùng đi liên hoan. Úc Chi Dư kén ăn, buổi trưa ăn không nhiều, bây giờ dạ dày lại ẩn ẩn đau. Cậu định từ chối, nhưng đồng nghiệp lại nói sếp mới cũng sẽ đi, nếu không muốn bị sếp để ý tới thì bắt buộc phải tham gia.
Chúc qua chúc lại ba lần, Úc Chi Dư đã uống vài cốc rượu. Nhìn đồng nghiệp trong tay cầm ly rượu chuẩn bị đi về phía mình, cậu đành bất đắc dĩ chạy vào nhà vệ sinh. Không nghĩ đến vừa mới đi tới cửa đã bị ai đó kéo vào trong.
Đang định chống cự, ngẩng đầu lên lại thấy người vừa kéo mình chẳng xa lạ gì, là Dịch Tư Trúc.
Cậu mở miệng: “Sao cậu lại ở đây?”
Dịch Tư Trúc không trả lời, lái sang vấn đề khác: “Em lại bị đau dạ dày à?”
Úc Chi Dư không muốn để ý tới, nhưng không có sức mà hất tay anh ra, có chút không nói lên lời: “Cho nên cậu định làm gì tôi? Chuẩn bị nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của à?”
Dịch Tư Trúc lúng ta lúng túng: “Tôi không có……”
Úc Chi Dư thở dài, giọng hơi mềm xuống: “Dịch Tư Trúc, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Rõ ràng lúc trước là anh không cần đoạn tình cảm này, bây giờ lại hề không báo trước một tiếng xuất hiện ở trong cuộc sống của tôi. Úc Chi Dư tức giận: “Đối với cậu tôi là gì hả? Tôi giống đồ chơi, muốn lấy thì lấy, không muốn thì vứt lắm à?”
Trong mắt Dịch Tư Trúc hiện lên một tia hoảng loạn, anh đưa tay lên muốn ôm Úc Chi Dư, Úc Chi Dư lại lùi ra sau một bước, lạnh lùng nhìn anh. Anh đành phải hạ tay xuống, giọng nói tràn đầy ấm ức: “Tiểu Dư, em hiểu nhầm rồi….Em nghe tôi giải thích có được không?”
_
Cuối cùng thì giải thích gì gì đó cũng không nghe được. Thời điểm mấu chốt dạ dày Úc Chi Dư phản chủ, đợi đến khi tỉnh lại đã thấy Dịch Tư Trúc ngủ gục ở mép giường.
Động tĩnh khiến Dịch Tư Trúc bừng tỉnh, anh xoa xoa bụng Úc Chi Dư, giọng đầy khẩn trương lo lắng hỏi: “Dạ dày còn đau không?”
Úc Chi Dư lúc này mới để ý trên bụng mình còn có một bàn tay đang thả dê, tay rất ấm, đau đớn ở dạ dày cũng vì thế mà giảm bớt.
Cậu không được tự nhiên co người lại, tránh đi.
Dịch Tư Trúc có chút mất mát rút tay về, lấy cho Úc Chi Dư một cốc nước ấm.
Độ ấm ở trên bụng mất đi, cơ thể cũng không còn cảm thấy ấm áp nữa, cho dù là đang đắp chăn, lại thấy thật lạnh. Úc Chi Dư không muốn mặt dày bảo người kia tiếp tục thả dê bụng mình đi, cậu đang rất kiên định với việc giận dỗi đối phương, không thể để ý chí bị lung lay!
Mặc kệ trong lòng Úc Chi Dư rối rắm như thế nào, Dịch Tư Trúc cũng đã cầm ly nước đến. Úc Chi Dư duỗi tay nhận lấy. Rất ấm, độ ấm vừa phải.
Ánh sáng trong phòng ấm áp, hai người ở cùng nhau, thật hiếm có khoảng thời gian yên tĩnh nhẹ nhàng như thế này.
Úc Chi Dư uống nước xong, thái độ dịu đi vài phần: “Hôm nay sao cậu lại ở chỗ đó?”
Dịch Tư Trúc chớp chớp mắt, gỡ kính xuống, ánh mắt anh mang theo chút mê hoặc khó thấy: “Là Dịch Tư Lan nói cho tôi.”
Úc Chi Dư sửng sốt: “Dịch Tư Lan?”
Tên này sao nghe quen quen nhở?
Dịch Tư Trúc buồn cười, khóe miệng hơi cong lên: “Không nhớ ra là ai à? Sếp mới của mình mà cũng không biết tên sao?”
Ức Chi Dư bừng tỉnh, chả trách sao nghe cứ quen quen, cơ bản là lúc sếp mới đến cậu đây đang mải nghĩ đến Dịch Tư Trúc, không chú ý tới tên sếp…….Nhưng mà, Dịch Tư Trúc, Dịch Tư Lan…..
Dịch Tư Trúc biết cậu nghĩ gì, bật cười: “Cậu ấy là em trai tôi. Lúc trước ở nước ngoài, năm nay mới về nước.”
Khó trách cậu không biết. Nhưng mà hai anh em nhà này lớn lên trông chẳng giống nhau gì cả.
Dịch Tư Trúc tiếp tục nói: “Em ấy là con của bố tôi và dì Nguyễn.”
Dịch Tư Trúc suy nghĩ, hình như hồi cấp ba Dịch Tư Trúc đã từng nói qua, mẹ của anh qua đời từ rất sớm, bố anh sau này đi thêm bước nữa, người đó chắc hẳn là dì Nguyễn.
Úc Chi Dư không nói chuyện, Dịch Tư Trúc cũng không ngại, anh thử thăm dò, nắm lấy tay của Úc Chi Dư. Úc Chi Dư chỉ hơi tránh cho có rồi để yên cho anh nắm. Ý cười trong mắt Dịch Tư Trúc càng ngày càng đậm.
“Cá nhỏ à.”
Dịch Tư Trúc bắc một bậc thang: “Em nghe tôi giải thích có được không?”
Úc Chi Dư nhìn anh, Dịch Tư Trúc chân thành nhìn cậu, còn tỏ vẻ oan ức lắm. Tâm Úc Chi Dư mềm nhũn, thu hồi tầm mắt, uống một ngụm nước để che dấu tâm tình của mình, ấp úng trả lời: “Cậu nói đi.”
Cậu muốn xem xem, Dịch Tư Trúc có thể giải thích được thành cái dạng gì.