Chương
Đến nước này, Phương Tâm Ngọc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc trước…Trần Đức dùng cách thức tàn nhẫn, mục đích thực sự không phải là muốn chém đứt cánh tay của ông ta mà là muốn hạ độc!
Thậm chí không ngại cố ý trúng một chiêu Xích Viêm Thủ của ông ta, tiếp đó lại dùng Long Ngâm chém đứt cánh tay của ông ta để đi chuyển sự chú ý, thành công đâm kim bạc vào người ông ta!
Không thể không nói, chiêu này thực sự rất thành công. Nếu không phải độc phát tác thì ông ta không thể nào phát hiện ra được!
Trong lòng Phương Tâm Ngọc lạnh băng…
Thằng nhóc này, thực sự là quá cay độc!
Suy nghĩ kỹ thì Trần Bát Hoang chắc chắn có thể né được chiêu Xích Viêm Thủ lúc nãy của ông ta!
“Không phải tôi ác, mà là ông ngu!”
Lời nói của Trần Đức lạnh lùng, trước đây anh đã dùng chiêu này để đối phó với Vân Huyền Thương Không, hôm nay chẳng qua chỉ là dùng lại chiêu cũ, loại chiêu thức này chỉ có thể đối phó với những kẻ nhẹ dạ, tự cao tự đại, không xem ai ra gì mà thôi.
Chỉ có bọn họ mới không chú ý chi tiết, tự cho mình là nhất có thể khống chế tất cả!
Vừa nói, Trần đức vừa ra tay, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt Phương Tâm Ngọc.
Bốp!
Phương Tâm Ngọc bị đánh bay, lúc ông ta không thể điều động linh lực, ở trước mặt Trần Đức chỉ như một con kiến.
“Trần Bát Hoang!”
Phương Tâm Ngọc nổi điên, muốn động thủ nhưng…nhưng ông ta chỉ cần điều động một chút linh lực thì cơn đau kịch liệt khó mà chống đỡ được sẽ ập đến, ông ta tin nếu cứ tiếp tục thì kinh mạch và tứ chi của ông ta có thể sẽ nổ tung!
“Bốp!”
Lại thêm một tát nữa giáng xuống, mặt Phương Tâm Ngọc đã bị biến dạng, da mặt rách toạc, ngũ quan méo mó.
Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, đối mặt với kẻ thù mà Trần Đức ngày đêm suy tính tìm cách báo thù, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ? Trần Đức không hề điều động linh lực, giống như người thường, hết đấm này đến đấm khác, cú đá này đến cú đá khác thi nhau giáng vào người Phương Tâm Ngọc.Tên miền mới của bên mình là Truyen.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Trần Đức phát điên rồi. Đối mặt với kẻ thù khiến anh căm hận đến tận xương tủy, không có chút gì gọi là nương tay, tàn nhẫn hết mức có thể, vô số cú đấm cú đá đánh vào người Phương Tâm Ngọc.
Cho dù ông ta có da đồng xương sắt thì cũng không thể chịu nổi kiểu tra tấn giày vò này, tứ chi gãy nát, ông ta không ngừng kêu thảm, gào thét, ánh mắt cực kỳ dữ tợn: “Trần Bát Hoang, dừng…dừng lại!”
Phương Tâm Ngọc đang cầu xin, ông ta vô cùng sợ hãi, bây giờ Trần Bát Hoang giống như một tên điên, cánh tay duy nhất còn lại của ông ta đã bị đánh nát, bẹp dúm!
Giờ phút này, ông ta giống như một con chó hoang bị người khác bóp chết, không có một chút cơ hội đánh lại!
Cuối cùng, dưới sự khẩn cầu, Trần Đức đã dừng lại, nhẹ giọng nói: “Hai lựa chọn, sống hay chết”.
“Sống, sống, tôi chọn sống!”, Phương Tâm Ngọc vội vàng trả lời, sợ chỉ cần chậm một giây thôi thì Trần Đức sẽ bắt đầu ra tay tiếp: “Trần Bát Hoang, tôi biết cậu có rất nhiều thắc mắc, cậu muốn hỏi gì, cứ hỏi đi, nếu tôi biết nhất định sẽ nói hết!”