Chương
“Ồ? Nói vậy, ông có thể tìm được Lâu Vạn Xuân!”, Trần Đức nghiêm túc nhìn Phương Tâm Ngọc, hiện tại xem ra, muốn tra xét việc này, làm rõ thân thế bản thân thì chỉ có thể bắt đầu từ Lâu Vạn Xuân mà thôi.
“Đúng vậy, đúng là tôi có cách, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì?”
“Mày chết đi rồi biết!”
Phương Tâm Ngọc đang nằm sõng soài trên mặt đất, vết thương trên người chồng chất, trông vô cùng thê thảm đột nhiên đứng bật dậy, một luồng linh khí mạnh mẽ thình lình nổ tung.
Rầm!
Cùng lúc đó, không khí xung quanh Phương Tâm Ngọc bỗng chốc nổ tung, đất đá, cát vụn bay tứ tán.
Dù là Thiên Kiếm Phong cũng chịu không nổi chấn động bực này.
Linh khí trong cơ thể Phương Tâm Ngọc tuôn ra.
Ông ta vận lực đẩy cây kim châm màu đen ở xương vai ra, hai cánh tay được ngưng kết từ linh khí lập tức vung nắm đấm về phía Trần Đức.
Khoảng cách giữa hai người họ quá gần, bất quá chỉ độ một mét mà thôi.
Phương Tâm Ngọc có lòng tin đánh trúng Trần Đức, chỉ cần đánh trúng một đấm, dù Trần Đức may mắn không chết thì cũng bị mất nửa cái mạng.
“Oắt con, mày có thể ép tao đến bước đường này cũng đã đủ để tự hào rồi”, sắc mặt Phương Tâm Ngọc cực kỳ dữ tợn, đã lâu lắm rồi, ông ta không phải chịu đựng uất ức như ngày hôm nay, giờ phút này, lửa giận trong lòng bùng nổ như núi lửa phun trào.
Ầm!
Phút chốc, ông ta đã tích tụ được sức mạnh khủng bố ước chừng hàng trăm nghìn tấn, một đấm xẹt qua khiến không khí dường như bị xé rách, sau đó vỡ vụn, tạo thành từng tầng chân không.
Thoáng chốc, đã đến rất gần Trần Đức.
Phương Tâm Ngọc dường như thấy được đầu Trần Đức nổ tung và dáng vẻ lúc chết của anh, ánh mắt ông ta càng thêm hưng phấn và khát máu.
“Ha ha… Phương Tâm Ngọc, ông tưởng tôi không biết ông đang ép độc à?”
Ngay khoảnh khắc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Trần Đức đột nhiên bật cười, anh hờ hững nói ra một câu, dường như không hề cảm thấy bất ngờ hay lúng túng khi thấy sự thay đổi của Phương Tâm Ngọc, và càng không có vẻ gì là trở tay không kịp.
Sự thật là thế!
Anh thật sự không hề cảm thấy lúng túng.
Ngay từ khi Phương Tâm Ngọc bắt đầu ép độc, anh đã biết.
Có điều…
Anh không vạch trần và cũng không có ý định vạch trần.
Anh phải để Phương Tâm Ngọc nuôi hi vọng chuyển bại thành thắng, phải khiến ông ta cho rằng mình còn cơ hội sống sót, nếu không…
Sao ông ta chịu nói nhiều như vậy?
Hiển nhiên, không thể nào.