Chương
Cho dù là Bộ Kinh Phong quanh năm ở tại Côn Luân Hư cũng không kìm được buồn nôn trước cảnh tượng đẫm máu và tàn khốc này, đồng thời nó như là mới nhận thức trước đó của hắn về thực lực của Chương Hằng!
Sợ rằng… đến cả Trần Bát Hoang xuất hiện cũng không còn là đối thủ của một kẻ sử dụng Cửu Chuyển đan như Chương Hằng nữa?
Trong lòng Bộ Kinh Phong thở dài một hơi, hắn có lẽ đủ sức chiến đấu một trận với Chương Hằng của quá khứ, nhưng hiện tại, sợ rằng chỉ với một tay Chương Hằng đã đủ bóp chết hắn!
Không, có lẽ, chỉ cần một ngón tay chăng?
Ánh mắt Lục Thư Tuyết lúc này vô cùng phức tạp, khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt, khung cảnh trước mắt khiến nội tâm cô dâng trào cảm giác muốn nôn mửa, cô ta cực kỳ chán ghét với cách làm này của Chương Hằng.
Ngược lại cả người Chương Hằng còn đang chìm đắm trong cảm giác phấn khích và khát máu, hắn nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, tràn đầy ngạo nghễ và đắc ý, khoan thai chiêm ngưỡng kiệt tác sau khi đột phá của bản thân, nơi đáy mắt chớp tắt sự âm độc cùng ngọn lửa căm giận:
“Trần Bát Hoang, phải nói rằng vận may của mày thật là tốt, có thể chết một cách gọn gàng dứt khoát như vậy, nếu rơi vào tay tao, nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết…”
Sáu vị thái thượng trưởng lão thì mừng vui thanh thản gật đầu, không uổng là Chương Hằng, không uổng là hậu duệ của bọn họ, bậc thực lực này cũng đủ làm cho bọn họ hài lòng rồi!
Có Chương Hằng trấn giữ, địa vị trong tương lai của nhà họ Chương chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn nữa ở Côn Lôn Hư!
‘Cậu… cậu… rốt cuộc là ai?”, Lục Lâm Khai lúc này rốt cuộc cũng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, trên mặt ông ta lăn đầy mồ hôi lạnh, sợ sệt nhìn chằm chằm Chương Hằng.
“Ha ha, bây giờ cuối cùng cũng muốn biết tên của ông đây rồi à?”
Chương Hằng cười lạnh, sải từng bước về phía đám người nhà họ Lục, rất nhanh đã đi tới trước mặt Lục Lâm Khai cùng Phương Bích Liên.
Trong khoảng thời gian này không có bất kỳ người nào dám đứng ra ngăn cản hắn!
Theo từng bước chân của Chương Hằng, hai người họ chỉ cảm thấy dường như bị cái bóng của bóng tử vong dần dần bao trùm lấy, hai chân họ mềm nhũn không kìm được mà run lập cập!
Loại khí thế ngang tàn đó khiến họ run sợ đứng không vững, bụp!
Cuối cùng không chịu nổi áp chế mà quỳ sụp xuống!
Hoảng loạn quỳ xuống trước mặt Chương Hằng!
Còn Chương Hằng nhìn thấy cảnh này thì vô cùng hài lòng, ánh mắt hắn tàn nhẫn quét qua những người xung quanh: “Nhớ kỹ lấy, tên của ông đây là Chương Hằng!”
Chương… Chương Hằng?
Chương Hằng… của nhà họ Chương?
Lúc này, Lục Lâm Khai và đám người nhà họ Lục càng thêm kinh hãi, bọn họ đã từng nghe qua cái tên Chương Hằng này, nhà họ Chương càng là sự tồn tại mà họ không có khả năng thách thức tới!
“Còn không quỳ xuống cho ông đây!”
Chương Hằng nhếch miệng, uy nghiêm gằn một câu!
Phịch!
Phịch!
Phịch!