Chương
Không phải lúc nãy Trần Bát Hoang từ trên Thiên Kiếm Phong rơi xuống, thi thể đã tan nát sao?
Còn Phương Tâm Ngọc.
Vậy mà lại trực tiếp nhảy xuống!
Ông ta…rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phong càng thêm chấn động, đám võ giả sau lưng hắn ta cũng hiểu điều này, sắc mặt ai nấy cũng đông cứng, ánh mắt mong đợi dồn về phía khói bụi cuồn cuộn. Phương Tâm Ngọc vừa đột phá, có khi nào tâm trạng cực tốt mà thưởng cho bọn họ một ít linh thạch không?
“Cũng chỉ có cường giả mạnh như tiền bối Phương mới có tư cách lên đỉnh Thiên Kiếm Phong, loại rác rưởi như Trần Bát Hoang sao có thể so với tiền bối Phương được chứ?”, Triệu Phong nghĩ đến đây, quay đầu lại hỏi thuộc hạ đứng bên cạnh: “Vừa nãy tôi bảo đem xác của Trần Bát Hoang đi cho chó ăn, đã làm chưa?”
“Đem cho chó ăn rồi, có điều hình như chó không thích ăn cho lắm”, tên thuộc hạ này vội vàng trả lời: “Thuộc hạ đã vứt xuống sông cho cá ăn rồi!”
“Haha, không ngờ ngay cả chó cũng chê thịt của tên rác rưởi đó”.
Triệu Phong cười hung tợn, thấy khói bụi sắp rơi xuống, vì muốn để lại ấn tượng tốt hắn ta nhanh chóng quỳ xuống, cao giọng nói: “Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!”
Đồng thời lúc đó.
Đám võ giả đứng sau lưng hắn ta cũng không chịu thua, đồng thanh hô lớn: “Cung nghênh tiền bối Phương xuất quan!”
Sau khi những tiếng hô này vừa dứt, khói bụi cuồn cuộn cuối cùng cũng dần dần toả xuống, sau đó, trong ánh mắt vô cùng chờ mong của mọi người, một bóng người từ từ hiện ra sau làn khói.
Cùng với bóng dáng này, còn có một giọng nói không cảm xúc, bình tĩnh và có chút lạnh lùng: “Có phải…các người cung nghênh nhầm người rồi không?”
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang vọng khắp tứ phía, lọt vào tai của tất cả võ giả có mặt ở đó
Đột nhiên…
Giống như sét đánh ngang tai, nổ đoàng đoàng trong tâm trí của mọi người, sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên cực kỳ cổ quái.
“Giọng nói này…”
Khuôn mặt Triệu Phong đóng băng, mi mắt bất giác giật liên hồi.
Sau đó, đồng tử không ngừng run rẩy.
Không!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể là hắn!
Sao hắn vẫn còn sống chứ?
Trong lòng Triệu Phong rống lên, trong con ngươi hiện lên những tia máu kinh người, đồng tử nhìn chòng chọc về phía trước.
Gần như cùng một giây, một đôi chân dài cao lớn cùng bộ quần áo có hơi rách rưới từ trong bụi khói hiện ra, sau đó…ngũ quan cũng dần xuất hiện trong mắt Triệu Phong và những người khác, đó là một khuôn mặt góc cạnh, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi. Trên khuôn mặt là một đôi mắt sâu thẳm dường như đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, dưới sống mũi cao, đôi môi đỏ hơi nhếch lên tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt, bất cần đời.
Trông khá anh tuấn và thoải mái.