Chương
So với Trần Bát Hoang, Triệu Phong là cái thá gì?
Dựa vào cái gì để người khác chú ý hắn ta?
Bây giờ trong đầu mỗi người đều đang nghĩ một vấn đề giống nhau…
Tại sao Trần Bát Hoang lại đột nhiên dừng lại?
Trần Bát Hoang muốn làm gì?
Muốn báo thù sao?
Trần Đức có chút buồn cười nhìn về phía Triệu Phong, quay trở lại dưới chân Thiên Kiếm Phong, nhìn đỉnh đá cao vút tầng mây: “Tôi nhớ lúc trước các người nói, Thiên Kiếm Phong là của nhà họ Triệu các người?”
Triệu Phong giật mình, vội vàng đáp: “Không, cậu Trần, nói chính xác hơn thì chúng tôi chỉ là… chỉ là sống gần đây mà thôi, bảo vệ thay, thực tế không chỉ mình nhà họ Triệu, mà còn có nhà họ Vương, nhà họ Nam, nhà họ Lục”.
Lúc này, Triệu Phong bất giác nói ra tên của ba gia tộc khác, dù sao nếu Trần Bát Hoang muốn báo thù thì hắn ta cũng không muốn gánh chịu một mình!
“Ồ, hoá ra là vậy”.
Trần Bát Hoang nhìn đỉnh cao chót vót của Thiên Kiếm Phong, sau đó, giơ nắm đấm lên!
Linh lực toàn thân bộc phát, tụ hợp lại trên nắm đấm, toàn bộ cánh tay đột nhiên nổi đầy gân xanh, chằng chịt dày đặc.
Giây tiếp theo, một đấm giáng vào trên Thiên Kiếm Phong!
Giữa vô số tia điện quang choé lửa, cú đấm quá sức mãnh liệt, khoảnh khắc này, sức mạnh khủng khiếp năm mươi triệu tấn toàn lực giáng xuống, còn có Cửu Trọng Cực Ảnh!
Đột nhiên, sức mạnh năm mươi triệu tấn này bỗng tăng lên năm trăm triệu tấn!
“Bùm!”
Như thể một quả bom nổ tung, một tiếng nổ cực lớn vang vọng khắp cả bầu trời, kinh động tứ phương, từng đàn chim thi nhau bay lên trời, giống như ngày tận thế sắp đến!
Có thể thấy rõ, trước mắt Trần Đức, nơi cú đấm giáng xuống, Thiên Kiếm Phong nứt ra, cát bay đá nổ bắn tung tóe, trên không trung hiện ra một cái lỗ to lớn!
Một đấm!
Đánh xuyên Thiên Kiếm Phong!
“Rầm rầm rầm…”
Lúc này, toàn bộ Thiên Kiếm Phong đang rung lắc dữ dội, rất rõ ràng, nó sắp sụp đổ…
“Đây…đây….đây…đây…”, Triệu Phong gần như sững sờ, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người thất thần, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, khoé môi không ngừng giật giật. Sau đó hắn ta bất giác nhìn sang Trần Bát Hoang, nhưng bên cạnh hắn ta đâu còn ai nữa.
Trần Đức đã đi xa hơn một trăm mét từ lâu, chỉ còn lại một bóng lưng.
Còn Thiên Kiếm Phong vẫn đang rung lắc mạnh hơn, những tảng đá từ trên đỉnh núi không ngừng lăn xuống.
“Anh Triệu, mau chạy đi!”
Đúng lúc này, không biết ai hô một tiếng, Triệu Phong giật mình tỉnh táo lại, chẳng kịp nghĩ nhiều, vắt chân lên cổ chạy như điên, hoàn toàn không dám quay đầu lại. Chỉ nghe thấy đằng sau không ngừng truyền đến tiếng đồi sụp đất nứt.
Ngẫu nhiên còn có một số cục đá rơi lên người, nhưng Triệu Phong lại chẳng thèm để ý, bản năng sống còn khiến hắn ta chạy bạt mạng!