Chương
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hắn ta cũng chẳng cần thiết phải giấu giếm. Dù nói ra suy nghĩ của mình thì họ có thể làm gì hắn ta chứ?
Lúc này ở đây, hắn ta chính là vua!
Chương Hằng muốn xử lý số phận của đám người kia như thế nào thì sẽ thế ấy!
“Nếu cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi trước mặt nhiều người như vậy, còn đến đây hôn tôi một cái. Tôi sẽ giết chết ông ta giúp cô ngay”, Chương Hằng bình tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Tôi…”, Lục Thư Tuyết muốn nói lại thôi.
Vốn, cô ta định coi Chương Hằng như tay đấm của mình để diệt đám Lục Lâm Khai, rồi tự sát!
Nhưng giờ, cô ta lập tức không biết nên làm sao:
“Chương Hằng, lẽ nào ông ta có thể khiến tôi làm người phụ nữ của anh sao? Tôi không muốn thì chẳng ai có thể ép tôi hết!”
“Thư Tuyết, giờ nói như vậy e rằng hơi sớm đó!”, Lục Lâm Khi đắc ý, cười hết sức tự tin, nhìn đám người nhà họ Lục đang quỳ ở phía xa hô: “Lương Thần!”
Thoáng cái đã có một người thanh niên đứng dậy, hắn là Lục Lương Thần – con trai của Lục Lâm Khai: “Bố!”
“Ừ, dẫn vài người đi dẫn đám kia đến đây”, Lục Lâm Khai nói.
“Vâng!”
Lục Lương Thần tùy tiện chọn ra ba bốn người đi về phía nhà tù của nhà họ Lục, chưa đến phút đã có tiếng ồn ào truyền đến.
“Thư Tuyết, cô nhìn họ xem”, Lục Lâm Khai chỉ vào đám người khoảng người có già có trẻ đang được Lục Lương Thần chậm rãi dẫn tới ở cách đó hơn m.
người kia đều bị trói tay trói chân bằng xích sắt nặng mấy trăm kí. Trong đó có một số người ngực và đan điền còn bị xích sắt đâm thủng!
Trong số họ có trai có gái, có già có trẻ!
Nhỏ nhất cũng chỉ mới tuổi!
Những đứa trẻ ấy đi đường còn chưa vững, run lẩy bẩy, đi chân trần trông cực kỳ đáng thương!
“Quỳ xuống!”
“Quỳ xuống hết cho tao!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lục Lương Thần và ba người khác quyền đấm chấn đá với họ, chẳng mấy chốc, họ đã quỳ xuống hết!
Bọn họ muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn không chống cự lại được. Những cao thủ trong số họ đều bị xích sắt trói chặt kinh mạch, cơ thể cũng bị thương nặng. Người già và trẻ nhỏ cũng tràn đầy vết thương.
Song, dù quỳ, họ cũng không chịu khuất phục, cắn răng nhịn đau đớn nơi tay chân và sự uất ức trong lòng xuống!
Cùng lúc đó, họ cũng nhìn thấy Lục Thư Tuyết, một người trong số họ hét lên: “Thư Tuyết, cuối cùng cháu cũng trở lại, đừng để đám khốn nạn kia đe dọa. Chúng tôi không sao, cháu không thể chết được. Chỉ cần cháu còn sống thì ông ta sẽ không bao giờ có thể đường đường chính chính ngồi lên vị trí gia chủ!”
“Câm miệng!”
Lục Lương Thần cầm roi sắt, trực tiếp quật lên miệng người nọ, người nọ lập tức gãy vài cái răng, máu tươi giàn giụa.
Những người đó đều là người ủng hộ Lục Thư Tuyết, họ không muốn đi theo Lục Lâm Khai, nên bị đối phương dùng kế bắt được, mới rơi vào kết quả như bây giờ.
“Cô ba, chú tư, cô út…”