Chương
Từ nhỏ, chú ba của cô ta không khác gì người bố thứ hai, ông ta đối xử với cô ta như con gái.
Làm sao cô ta có thể không cứu?
“Thư Tuyết, đừng…”, Lục Lâm Phong giãy giụa.
Giọng của ông ta quá yếu, yếu đến mức mọi người không nghe thấy.
Hoặc là,
Cho dù có người nghe được cũng sẽ không quan tâm đến ông ta.
“Aiz…”
Bộ Kinh Phong thở dài, hắn ta quay người, không muốn nhìn thấy Lục Thư Tuyết cởi thứ đồ cuối cùng xuống, hắn ta cũng chỉ muốn giữ lại một chút tôn nghiêm, cũng là điều duy nhất hắn ta có thể làm.
Tình hình bây giờ, dù hắn ta muốn cứu cũng bất lực.
Kể từ khi cứu được cô gái nhỏ đang khóc thét trong tay, Chương Hằng, thậm chí là sáu vị thái thượng trưởng lão thỉnh thoảng lại chú ý nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Nhưng dù hắn ta có bất kỳ động tác gì, e rằng chưa kịp hành động đã chết tại chỗ!
Hai bên đã hẹn ước trước đó, đến lúc ấy ngay cả nhà họ Bộ cũng không có cách nào giải thích hộ hắn ta.
Lúc này,
Hắn ta chỉ có thể nhìn,
Không phải hắn ta lạnh lùng,
Đây chính là Côn Luân Hư,
Cũng đã nói là thiên đường của võ giả, tàn khốc gấp ngàn lần vạn lần giới thế tục!
“Nhanh lên, tôi không đợi được rồi”, đúng lúc này, Chương Hằng lên tiếng thúc giục, trong ánh mắt mang theo vẻ tham lam, hận không thể lập tức chiếm lấy Lục Thư Tuyết làm của riêng.
Lục Thư Tuyết nâng cánh tay như ngó sen lên, chậm rãi cởi từng nút cài nội y.
Nút cài được tháo ra, cô ta dùng tay nắm thật chặt không để nó tuột xuống.
Nội tâm cô ta không cam lòng.
Nỗi tuyệt vọng cũng theo đó dâng trào!
Một khi vừa cởi ra,
Cô ta sẽ nổi khắp Côn Luân Hư,
E rằng toàn bộ Côn Luân Hư đều biết tất cả hành động ngày hôm nay của cô ta, mặt mũi đã mất rồi, kể từ đây không thể làm người nữa.
Nhưng,
Nhưng còn có cách nào nữa?
Người, cô ta có thể không cứu sao?
Lúc này trong đầu cô ta không khỏi hiện ra dáng vẻ của Trần Bát Hoang, sớm biết sẽ rơi vào tình cảnh như vậy, chi bằng cứ trao tấm thân trong sạch này cho chàng trai nhiệt huyết kia.
Anh còn sống không?
Nếu như còn sống thì sẽ chạy tới cứu cô ta chứ?
Mắt nhìn về phía Thiên Kiếm Phong ở phía xa, trong lúc mơ hồ, cô ta chỉ có thể nhìn thấy hạt bụi và màn sương xám trên bầu trời xa xa kia.
Nhưng cô ta cũng không có nghĩ nhiều,