Chương
Không còn cả cặn xương!
Trong vài giây ngắn ngủi Chương Phá Long đã thực sự tiêu tan, đến thi thể xưong cốt cũng không còn lấy một mẩu mà biến thành một vũng tương nát!
Trong trường hợp không vận dụng Cửu Trọng Cực Ảnh, một quyền dồn toàn lực của Trần Đức bao hàm lực chiến đấu, sức bùng nổ lên tới năm mươi triệu tấn, không hề có chút thấp thỏm nào mà bóp chết đối phương trong chớp mắt!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Đức đã không chút chần chừ một lần nữa ra tay, kiếm Long Ngâm xuất hiện trong tay, cả người vụt qua như một bóng ma, lao thẳng về phía năm vị thái thượng trưởng lão vẫn đang chìm ngập trong hỗn loạn và chấn động kia.
“Cẩn thận!”
Một người trong số đó nhanh chónh chú ý tới rồi quát lớn một tiếng đưa ra cảnh báo, với kinh nghiệm giao chiến phong phú của mình, bốn vị thái thượng trưởng lão còn lại đột nhiên hoàn hồn, nâng cao % cảnh giác, đồng thời trong tay mỗi người cũng xuất hiện một loại vũ khí!
Gậy, đao, kiếm, rìu và móng vuốt!
Họ quả thực không dám tin một màn trước mắt này, như thể một cơn sóng thần cấp một trăm đang xô bờ, họ kinh hãi, tuyệt vọng bủa vây con tim họ!
Chỉ vẻn vẹn một hiệp đã trực tiếp đập gãy vũ khí đi cùng bọn họ trăm năm qua!
Như vậy còn đánh thế nào?
Sau một trận giao tranh ngắn ngủi, bọn họ đã hoàn toàn cảm nhận được sự khủng khiếp của người đàn ông trẻ tuổi này, cho dù năm người bọn họ liên kết lại cũng không phải là đối thủ của anh!
Trong lòng họ rung chuyển như có cơn động đất độ richter, chưa bao giờ nghĩ rằng Côn Luân Hư sẽ xuất hiện một thanh niên mạnh mẽ bậc này.
Một Âu Dã Tư Linh thứ hai!
Chơi lại thế nào được?
Khiếp sợ cùng kinh hoàng!
“Chạy, tách ra chạy đi!”
Không biết ai trong số năm người hét lên một tiếng này, đồng thời họ không chút do dự lùi ngược lại về năm hướng khác nhau mà tháo chạy!
Bọn họ biết với thực lực của Trần Bát Hoang, không có khả năng tất cả có thể nguyên vẹn rút lui!
Chỉ có tách ra chạy mới hy vọng có người trốn thoát được!
“Chạy?”
Ánh mắt Trần Đức ngưng tụ, anh tăng tốc độ đến cực hạn, toàn lực thi triển, thanh Long Ngâm trong tay gần như biến thành tia sáng mờ ảo, tia chớp rực rỡ chói mắt, tốc độ của nó thực sự quá nhanh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người dường như kiếm Long Ngâm phân thành năm, hoá thành năm luồng ánh sáng gần như cùng một lúc bổ về phía cổ của năm vị thái thượng trưởng lão kia!
Năm người họ vừa sải một bước liền đồng thời cảm thấy sự ớn lạnh ở cổ.
Sau đó máu từ cổ họ giống như vòi nước hỏng van trào ra một cách điên cuồng, hơi thở sinh mệnh ít ỏi nhanh chóng trôi đi, góc độ Trần Đức ra tay quá lắt léo, một đòn chí mạng!
Một kiếm đó không chỉ chặt đứt cổ họng, động mạch, tế bào thần kinh mà còn có nguồn linh khí cuồng bạo đang xoay vần trong biển cả linh khí của họ, thậm chí là toàn bộ thần thức!
Cho dù bọn họ vận hành linh khí cũng không có cách nào ngăn cản dòng máu tươi đang tuôn trào ra kia.
Năm người càng chạy càng cạn kiệt, đi được vài bước thì đồng loạt ngã lăn xuống đất.