Chương
“Liên quan đếch gì đến ông”, Lục Phong mặt lạnh lùng, lười nói nhiều.
“Ông là cái thá gì mà dám nói chuyện với thầy Vũ Văn như vậy!”, sau lưng Vũ Văn Hữu có một người đàn ông đứng dậy, ánh mắt lùng nhìn chằm chằm Lục Phong,
Người này vóc dáng khôi ngô, hắn mặc áo dài đen, mặt cực trắng, cực lạnh lùng, đôi mắt vô cùng ác liệt không hề che giấu lòng thù địch trong đó, đồng thời tài năng lộ rõ, vênh váo hung hăng.
“Diệp Ca, đừng như vậy, dù sao Lục Phong cũng cùng cấp bậc với tôi”, Vũ Văn Hữu nhìn về phía hắn, ông ta dừng một chút rồi đột nhiên nói: “Đúng rồi, Diệp Ca, cậu tới rồi, để cho thầy Lục này nhìn xem thế nào gọi là thiên tài yêu nghiệt”.
Diệp Ca nghe vậy liền hừm hừm, gương mặt lạnh lùng, khiêu khích liếc nhìn đám người Kỳ Hàn và Lữ Đông Dã sau lưng Lục Phong, sau đó hắn đi tới trước mặt Vũ Văn Hữu, vẻ mặt thoáng hòa hoãn lại, mang theo vẻ cung kính.
“Nào, Lục Phong, tôi chính thức giới thiệu với ông, người này tên là Diệp Ca, đây là cường giả giành vị trí đứng đầu trong cuộc so tài lần này, cậu ta đến từ nhà họ Diệp!”
Nhà họ Diệp ở Hương Giang!
Đám người Lữ Đông Dã, Âu Dã Thanh Vũ, Kỳ Hàn, Giang Hồ Hải liền chậm lại.
Mấy người Đàm Thu, Trương Tử Đằng, Hà Đồn trong thế tục có thể không biết, cũng không rõ nhà họ Diệp, nhưng bọn họ thì biết!
Gia tộc đứng đầu trong ba mươi sáu tộc địa sát!!
“Không sai, chính là người nhà họ Diệp trong tưởng tượng của mấy cậu đấy, năm nay hai mươi bốn tuổi, là thế hệ trẻ nhà họ Diệp toàn lực bồi dưỡng, cậu ta đã đạt đến Linh Căn kỳ trung kỳ, không ngoài dự liệu, chờ thêm nửa tháng nữa cậu ta sẽ đạt đến Linh Căn kỳ đỉnh phong!”
“Cậu ta không có sở thích gì khác ngoài sở thích duy nhất là võ thuật, không chỉ có thiên phú cao siêu, gia thế sáng rực, mà còn hết sức chăm chỉ, mỗi ngày đều tập luyện, sức chiến đấu cậu ta có mặc dù chỉ là thực lực Linh Căn kỳ trung kỳ, nhưng… sức chiến đấu đủ để sánh với Linh Căn kỳ đỉnh phong”.
“Không phải thế tục có bảng xếp hạng Ngọa Long sao? Diệp Ca đứng thứ nhất!”
Theo như lời giới thiệu của Vũ Văn Hữu, trong lòng Lục Phong rất khiếp sợ!
Ông ta không ngờ Vũ Văn Hữu thật sự lại nhặt được một bảo vật!
Thực lực như vậy dù ở ngoại viện học viện Vô Song cũng là tồn tại xuất chúng ấy chứ? Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đợi lúc đến Côn Luân Hư rồi, e rằng sẽ có tư cách trực tiếp tiến vào nội viện!
Thấy dáng vẻ khiếp sợ của Lục Phong, Vũ Văn Hữu thản nhiên nói: “Lục Phong, không biết vị thiên tài trong miệng ông tên Trần… Trần cái gì ấy nhỉ… So sánh thì như thế nào?”
“Hắn tên Trần Bát Hoang”, Diệp Ca lạnh như băng nói, cái tên này hắn chưa từng nghe qua. Cho dù là ba mươi sáu tộc địa sát hay bảng xếp hạng Ngọa Long, hắn suy nghĩ một hồi cũng không nhớ còn có người họ Trần.
“Thầy Vũ Văn, sau này xin đừng tùy tiện lấy một kẻ tầm thường không đáng giá đánh đồng với tôi, đây là đang bôi nhọ nhà họ Diệp, bôi nhọ Diệp Ca tôi!”
Giọng nói Diệp Ca không nhỏ, cực kỳ vang vọng khắp phòng trà, giọng điệu kiên định và tự tin, khí thế sắc bén, bộc lộ tài năng vô cùng chói mắt khiến người ta phải nhìn kỹ.
“Ha ha, không sai, không sai, là tôi sơ sót”, Vũ Văn Hữu cười ha ha, tán thưởng nói: “Cường giả và thiên tài chính là phải kiêu ngạo tự tin như vậy, đừng tùy tiện bị người ta hạ thấp thân phận”.
“Kẻ tầm thường không đáng giá? Mẹ nó!”
Lữ Đông Dã lạnh lùng mắng một tiếng, tính cách hắn ta nóng nảy không khác gì kẻ điên, nghe thấy Diệp Ca nói kẻ tầm thường để miêu ta Trần Đức, hắn ta hoàn toàn không nhịn được tức giận, người nổi gân xanh, muốn ra tay ngay tại đây.