Bát Gia Tái Thế

chương 1095

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Cây cối, bụi cỏ liên tục gãy rạp, bị đạp thành bột mịn dưới chân nó.

Nó giống như một chiếc xe vận tải mất phanh, gào thét, nghiền nát mọi thứ, phá hủy tất cả lao tới!

“Chết nhanh như vậy sao? Ha ha…”

Lương Khâu đằng xa thấy Trần Đức dừng lại, đứng im không nhúc nhích thì nghĩ rằng anh đã cạn kiệt sức lực, không khỏi giễu cợt: “Mậu Danh, anh xem, tôi nói mà, can đảm quá chính là ngu ngốc, đúng không nào?”

“Anh ta đúng là không nên tới núi Bách Thú”, Mậu Danh cũng lắc đầu, giống như đã nhìn thấy Trần Đức chết, hơi đáng tiếc nói.

“Nguyệt, may mà em không có lãng phí mấy miếng linh thạch kia, người như vậy dù tới núi Bách Thú cũng sẽ tới chỗ khác tự tìm đường chết thôi”, Lương Khâu phe phẩy cây quạt, ra vẻ tao nhã nói.

“Haiz, đáng tiếc”, Đạm Đài Nguyệt khẽ thở dài, cô ta thật sự cảm thấy đáng tiếc, đang lúc tuổi xuân làm gì không tốt, sao cứ đến núi Bách Thú tự tìm đường chết cơ chứ?

Cho dù cô ta có muốn cứu, nhưng cách quá xa nên cũng không kịp.

“Ầm ầm!”

Con heo rừng kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần Trần Đức.

m.

m.

m!

Rõ ràng có thể thấy được, hai cái răng nanh sắc nhọn của nó chỉ còn cách Trần Đức một chút!

Mắt thấy, sắp đâm vào người anh thì lúc này, Trần Đức bỗng chậm rì rì giơ một ngón tay lên chọc vào trán con heo.

Thoáng chốc, một cảnh tượng đáng sợ chợt xuất hiện.

Đạm Đài Nguyệt, Lương Khâu, Mậu Danh và ba người già đi theo họ đều rõ ràng có thể nhìn thấy trước mặt Trần Đức xuất hiện một luồng sấm sét rất nhỏ.

Ngay sau đó, con Liệp Trư nặng kg đang xông tới giống như đụng phải một bức tường chợt dừng lại, xụi lơ xuống đất, không kịp phát ra một tiếng nào lập tức nổ tung, hài cốt bay tứ tung!

“Sức mạnh lớn như vậy luôn?”, Trần Đức hết sức kinh ngạc, anh chỉ mới hiểu được chút da lông và thi triển ra % sức mạnh của Trấn Lôi Ấn mà thôi!

“Không hổ là võ kỹ Huyền gia cấp cao”.

Trong tình huống mà Trần Đức không thi triển ra Cửu Trọng Cực Ảnh thì sức mạnh của anh khoảng triệu tấn, muốn đối phó một heo rừng thì chỉ là chuyện nhỏ. Mà ban nãy… anh hoàn toàn không có dùng sức!

Đúng vậy, anh chỉ khẽ nhấn một cái, phóng ra % sức mạnh của Trấn Lôi Ấn mà thôi!

Nếu…

Anh hoàn toàn hiểu được Trấn Lôi Ấn thì Trần Đức tin rằng mình có thể đánh một trận với Âu Dã Tư Linh!

Trần Đức nghĩ vậy thì không khỏi hơi kích động.

Không biết Âu Dã Tư Linh nhìn thấy anh của bây giờ có cảm thấy bất ngờ không?

Nhớ đến cái hẹn một năm của hai người, Trần Bát Hoang anh cần gì một năm?

Trần Đức phục hồi tinh thần lại, nhặt lên một cái chân heo rồi rời đi.

Còn đám người Đạm Đài Nguyệt, Lương Khâu, Mậu Danh, anh đã sớm phát hiện, thậm chí với sự thính tai của mình, anh cũng đã nghe được hết những lời họ nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio