Hồ Dương nghi hoặc nhìn vào màn hình, tự hỏi không
biết có phải thiết bị bị hòng rồi không, cơ thể người hoàn
toàn có khả năng tạo máu, thế nhưng sao lại nhanh như
vậy được?
Anh ta vội tắt máy, mở lại nhưng kết quả vẫn vậy.
Đang lúc anh ta còn đang hoang mang, Trần Đức đã
đứng dậy, so với lúc nãy, sắc mặt anh đã khá hơn rất
nhiều.
“Anh Trần, anh… không sao rồi à?”, Hồ Dương kinh
ngạc, không phải anh ta mất máu quá nhiều sao? Chẳng
lẽ mình đã phán đoán sai?
“Không sao rồi!”
Trần Đức nở nụ cười, bước đến bên cạnh Từ Hàm,
chào hỏi hai y tá đang làm vệ sinh xung quanh bàn giải phẫu.
Lúc này, Từ Hàm đang ngủ say, trạng thái ổn định,
các số liệu cũng đã khôi phục như thường, nếu không có
gì bất ngờ xày ra, chẳng mấy chốc cô bé sẽ tình lại.
Trần Đức đích thân ra tay, có thể nói là mạo hiểm thử
nghiệm, và thực tế chứng minh, anh đã quyết định đúng.
Nếu như anh không bất chấp tất cả làm theo ý mình
thì có lẽ Từ Hàm sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trần Đức thờ phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Từ Hàm
tràn đầy yêu thương.
Liễu Như Nguyệt cũng vui đến phát khóc, tâm trạng
vô cùng phấn khích.
Ánh mắt cô ấy nhìn Trần Đức tràn đẩy sùng bái cùng kính nề.
Chính người đàn ông này đã giúp Tử Hàm tiếp tục sống.
Bên kia, Hồ Dương cũng có càm giác như vừa trài qua
một giấc mộng, hơn nữa, giấc mộng này còn rất khoa
trương.
Thế nhưng, đây là sự thật.
Anh ta véo bắp đùi mình, đau đớn đã chứng minh tất
cả không phải là mơ.
Người đàn ông này thật sự kéo cô bé kia từ quỷ môn
quan trở về.
Đây chính là kỳ tích!
Cái bệnh viện này đã thành lập năm, thế nhưng
chưa bao giờ xuất hiện kỳ tích.
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng giải phẫu.
Một loạt bác sĩ khoác blouse trắng cùng với các trợ
thủ của mình đang đứng canh giữ ở cửa.
Bọn họ không tiến vào, thứ nhất là vì chắc chắn Từ
Hàm không có khả năng cứu chữa, thứ hai là muốn thoát
khỏi chuyện này, tránh cho tương lai phải gánh vác trách nhiệm.
Mọi người đều biết lần phẫu thuật này thất bại, trách
nhiệm lớn nhất thuộc về Khâu Kiệt.
Nếu không phải bởi
hắn chậm trễ, trong lúc giải phẫu còn tạm dừng để thu
thêm chi phí thì cô bé kia đã có thể qua khỏi.
Bọn họ muốn biết kết cục của chuyện này sẽ như
thế nào.
Xa xa, cả người Khâu Kiệt đau nhức không thôi, một
cước của Trần Đức quá mức độc ác, đã qua lâu như vậy
mà hắn mới chì cảm thấy đỡ hơn một chút.
“Thằng oắt con, mày nhất định phải chết!”
Vẻ mặt Khâu Kiệt vô cùng dữ tợn, hắnlấy điện thoại di
động từ trong túi quần ra, trực tiếp gọi cho cảnh sát.
Từ Hàm chết có liên quan đến hắn, nếu như thằng
nhóc kia truy cứu, sợ là không cách nào thoát khỏi trách nhiệm.
Chằng mấy chốc, đầu dây bên kia đã được kết nối.
Đó là người quen của hắn, lão Trương, đội trưởng cục
cảnh sát, hai người thường cùng nhau ăn cơm.
“Giáo sư Khâu, sao hôm nay ông lại rảnh rỗi gọi điện
cho tôi vậy?”, bên kia, vừa nghe điện thoại, lão Trương đã
hồ hởi nói.
“Lão Trương, chỗ tôi xảy ra chuyện, tôi đang ở bệnh
viện, có người hành nghề y trái phép, còn công khai
đánh tôi”, Khâu Kiệt nói: “Ông mau đến đây, nếu không
chắc chắn sẽ xày ra chuyện đấy!”
“Cái gì?”, Lão Trương tức giận: “Ban ngày ban mặt mà
có người dám làm chuyện như vậy à? Ông chờ đó đi, tôi
lập tức đến ngay!”
Cục cảnh sát cách bệnh viện rất gần, chưa đến năm
phút, một loạt xe cảnh sát đã đỗ trước cồng bệnh viện,
thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Mười cảnh sát mặc đồng phục đi thằng đến phòng
giải phẫu ở tầng trệt, theo sau còn có quần chúng muốn
biết rõ chân tướng.