Chuông vào lớp nhanh chóng vang lên, Hoàng Tố Tố
đi từ ngoài cửa vào, cô là một giàng viên xinh đẹp hiếm
có của cả trường.
Hoàng Tố Tố đeo kính râm, vóc người đẩy đặn, những
động tác uyền chuyển trong lúc dạy học của cô có thể
khiến rất nhiều người này sinh ảo hưởng.
Tiết tiếng Anh của cô kết thúc là chuyện của một
tiếng đồng hồ sau, cuối buổi học, Hoàng Tố Tố bỗng
dưng nói: “Trần Bát Hoang, lát nữa đến văn phòng của cô
một chút”.
“Hả?”
Trần Đức đang mơ màng trong cõi thiên thai bất chợt
tình dậy, vội vàng đáp: “Dạ cô, em đi ngay”.
Anh tỏ vẻ khó hiều, không biết Hoàng Tố Tố tìm mình
làm gì, đành nhờ Đàm Thu giúp mình quét dọn nhà vệ
sinh, đồng thời nói với Tống Ngữ Yên:
“Hôm nay bố em tìm tôi, bào tôi phải luôn ở cạnh bên
em, lát nữa đừng đi lung tung, ở trong trường đợi tôi”.
Trần Đức lo Tống Ngữ Yên gặp chuyện không may nên
nhắc nhờ cô.
Nhưng mà thấy dáng vẻ của cô thì chắc vẫn chưa biết
tai họa ngầm do H gây ra, cô hừ mũi: “Bố tôi là bố tôi, tôi
là tôi, ông ấy bào anh đi theo tôi chứ không phải tôi đi theo anh”.
“Lâm Dao, đi thôi”.
Trần Đức: “.
.
”
Tống Ngữ Yên bị Tống Thiên Vũ nuông chiều thái quá
nên bệnh công chúa khá nặng.
“Đứng lại!”
Trần Đức quát khế, bất thần vươn tay ra tóm lấy tay
Tống Ngữ Yên, quay lại nói: “Đàm Thu, có dây không?”
“Dây? Không có, quai giày được không?”
“Cũng được!”
Đàm Thu không nói thêm, rút phựt hai sợi dây buộc
giày thể thao ra, Trần Đức cầm lấy dây giày, nhanh chóng
trói tay Tống Ngữ Yên vào cửa sổ lớp học.
“Muốn đi? Để xem đi kiểu gì”.
“Khốn kiếp, thả tôi ra!”, Tống Ngữ Yên vặn vẹo, cố
gắng giằng ra, nhưng Trần Đức đã thắt dây bằng cách
đặc biệt, cô hoàn toàn không làm gì được.
Trong lớp, những sinh viên khác trợn to hai mắt.
Khóe môi cong lên.
Cái đệt!
Cái tên sinh viên chuyển trường này cũng trâu bò quá
đi chứ, dám trói cả hoa khôi, bộ không sợ những kè theo
đuổi hoa khôi trả thù à?
Ai nấy há hốc mồm ngây dại, nói gì thì nói việc này
cũng hơi quá đáng rồi.
Trong đó, biểu cảm của Hạ Kiệt là đặc sắc nhất.
Do ghim hận lúc Trần Đức vừa vào lớp đã ngang
ngược chiếm chỗ của mình, nên cậu ta cho rằng dựa vào
Lôi Long thì có thể trà thù oắt con này.
Nhưng ai mà ngờ được, tối hôm qua cậu ta gọi điện
cho Lôi Long, lại bị Lôi Long chửi cho một trận, chửi đến
nỗi cậu ta đầu váng mắt hoa, chẳng hiểu việc gì đang xảy ra.
Đường đường là hoa khôi giàng đường lại bị trói vào
cửa sổ lớp hoc, rất nhiều sinh viên hiếu kỳ bu lại xem, ai
nấy đều trách móc Trần Đức.
“Bát Hoang, anh làm gì vậy hà?”, Lâm Dao sốt ruột:
“Mau thà Ngữ Yên ra!”
Cô định xông lên ngăn lại, Trần Đức chặn cô, nghiêm
túc nói: “Tôi cũng chì suy nghĩ cho cô ấy thôi, cô phải tin
tôi”.
Lâm Dao ngần người, đây là vẻ mặt mà từ hồi vào học
đến giờ cô mới được nhìn thấy ở Trần Đức.
Dù là lúc đối mặt trực diện với đám người Phì Tứ, anh
cũng chỉ bày ra vẻ lạnh nhạt hờ hững.
Chẳng lẽ thật sự có chuyện rồi?
Lâm Dao biết thân phận của Trần Đức, người như anh
tuyệt đối sẽ không nói mà không suy nghĩ.
“Dao Dao, giúp tớ với!”, Tống Ngữ Yên giãy giụa.
Lâm Dao bối rối không biết có nên xông lên hay không.
“Đàm Thu, giúp tôi trông chừng cô ấy, tôi chưa trở về
thì không cho bất cứ ai đến gần”, Trần Đức quay lại dặn
dò Đàm Thu.
“Vâng, anh Hoang”.
Ánh mắt Đàm Thu nghiêm lại, thận trọng gật đầu, trài
qua chuyện hôm qua, cậu ta đã coi Trần Đức là anh em
thân thiết.
Chỉ cần là anh nói, Đàm Thu đều làm theo răm rắp.
“Nhớ nhé, không cho bất cứ ai đến gần cô ấy”, Trần
Đức nói xong mới quay lưng bỏ đi trước mắt bao nhiêu
người.
“Trần Bát Hoang khốn kiếp, quay về đây ngay
cho tôi!”
“Trần Bát Hoang!”
Tống Ngữ Yên vừa giãy giụa vừa gào to, rất muốn
dùng miệng cời dây ra, nhưng lại sợ mất hình tượng hoa
khôi trước mặt bao nhiêu là người, hơn nữa quan trọng
nhất là, sợi dây kia là dây giày của Đàm Thu, trông xấu xí
bẩn thìu, bảo cô há mồm ra gặm thế nào được?
“Hoa khôi Tống à, xin lỗi cậu nhé!”