Nếu đã quyết định đi thì đương nhiên không có gì phải lưu luyến, anh bước đi đầu không ngoảnh lại.
“Cậu nhóc, có một số chuyện cậu đừng như tôi, trốn tránh cả đời, nếu không đến chết cũng không đối mặt được”.
Giọng của Sửu gia vang lên phía sau khiến Trần Đức khựng lại, nhưng anh không quay đầu, tiếp tục bước đi.
Cánh cổng nhà giam thành phố Tần mở ra, ánh mặt trời chiếu vào góc tối, Trần Đức vô thức nheo mắt lại, thật lâu mới thích ứng được.
“Hoang gia, đừng quay đầu, đây là đồ của cậu, cầm lấy đi”, trưởng nhà giam đưa cặp sách cho Trần Đức: “Quay đầu sẽ không may mắn”.
“Ha…”, khoé miệng Trần Đức nhếch lên nụ cười lười biếng, bất cần đời.
Anh nhìn vào đồ trong túi.
Một con dao găm, một chiếc điện thoại di động, một ít tiền lẻ, một tấm thẻ căn cước, không thiếu thứ gì.
Thậm chí còn có một bình rượu Thiêu Đao Tử mà anh thích nhất.
Ba năm trở lại đây, tính tình Trần Đức thay đổi rõ rệt, bây giờ anh không còn là chàng thanh niên tài năng lộ rõ, tài hoa xuất chúng nữa.
Anh cũng không chú ý quá nhiều, vì thế thản nhiên quay đầu lại:
“Lão Hình, cảm ơn rượu của ông, bây giờ tôi đi, ông cũng chuẩn bị thuyên chuyển công tác đúng không? Mấy năm nay vì chăm sóc tôi mà cố ý chuyển tới đây, vất vả cho ông rồi”, Trần Đức cười bảo.
“Đâu có”, Hình Tông Đài mỉm cười: “Cậu là người lính mà thủ trưởng quý nhất, bây giờ ông ấy đã qua đời, đương nhiên tôi nên chăm sóc cậu.
Tôi đã lưu số của mình vào điện thoại trong cặp, có chuyện gì cậu cứ gọi cho tôi”.
“Được”.
Trần Đức đáp.
“Hoang gia, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu”, Hình Tông Đài thận trọng hỏi: “Cậu thật sự đã buông bỏ được chuyện ba năm trước à?”
“Ông nghĩ sao?”
Trần Đức hỏi ngược lại, anh nở nụ cười, không chờ Hình Tông Đài trả lời đã chậm rãi bước đi, kéo thành một bóng đen rất dài dưới ánh trời chiều.
Bắt đầu từ hôm nay mãnh hổ sổ lồng, trên thế giới sẽ có những thay đổi thế nào đây?
Hình Tông Đài nhìn theo bóng lưng của Trần Bát Hoang, thực hiện động tác chào tiêu chuẩn của quân đội để tạm biệt ‘quả bom hẹn giờ’ này!
Thành phố Tần.
Mùa hè nóng rực, mặt trời như thiêu như đốt ở tít trên cao, phủ xuống đô thị phồn hoa một tầng ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt.
Trên những con đường lớn trải nhựa, ô tô qua lại không ngớt, hai bên đường là những thanh niên thiếu nữ mặc rất ít vải, là cảnh tượng mà chỉ thành phố lớn mới có.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, người xe đông đúc, nắng nóng khiến làn da của các cô gái càng thêm bóng láng.
Nơi càng đông người thì người buôn bán nhỏ càng đông, trước quầy hàng có dòng chữ nhỏ ‘Cửa hàng tạp hoá vạn năng’, Trần Đức lấy một bình rượu mạnh ra, tu ừng ực như uống nước.
Thiêu Đao Tử chảy vào cuống họng như lưỡi dao cứa qua cổ, anh thoải mái thở ra một hơi, đôi mắt có vẻ lười biếng, nhìn dòng người hối hả.
Ánh mắt chuẩn xác dừng lại trên những đôi chân trắng nõn mặc quần tất ren, những bộ ngực và cặp mông tròn trịa.
Đường cong càng quyến rũ, anh càng nhìn lâu, sau đó cũng chẳng thèm che giấu, vừa uống rượu vừa quang minh chính đại thưởng thức, cực kỳ thoải mái.
Từ lúc anh ra khỏi trại giam về thành phố Tần đã được ba tháng, những ngày tháng này rất thoải mái, tự do, không còn phải nghe lệnh người khác như trước nữa.
“Ông chủ, dán màn hình giúp tôi”, lúc này có giọng nói vang lên, một cô gái cầm chiếc điện thoại di động mới tinh đặt trên quầy hàng của Trần Đức.
“Được!”
Trần Đức cầm miếng dán màn hình điện thoại, hai phút đã dán xong, nhận hai mươi tệ, vui vẻ bỏ vào túi.
Lúc này chuông điện thoại vang lên.
“Tiểu Trần, bồn vệ sinh nhà tôi tắc rồi, về nhà thì thông giúp tôi nhé”, anh vừa nhấc máy, một giọng nữ đã truyền đến.
“Sao lại tắc rồi? Chẳng phải mấy ngày trước vừa mới thông ư?”
“Haiz, tôi cũng không biết làm sao, bất lực rồi”.
“Được rồi, khi nào về tôi sẽ qua xem”.
Sau khi cúp điện thoại, không lâu sau Trần Đức lại nhận thêm vài công việc nữa, có mở khoá, có sửa bình nước nóng, có dán màn hình, đủ thứ công việc vặt.
Hơn sáu giờ chiều, sau khi làm xong hết những công việc này, Trần Đức nhận được bảy tám trăm tệ, anh đạp xe ba bánh cũ nát của mình về, chuẩn bị nhận công việc tiếp theo.
Lúc này, điện thoại Nokia lỗi thời lại đổ chuông.
“Xin lỗi, bây giờ tôi không nhận việc, hôm nay tôi kín lịch rồi”, Trần Đức nói.
“Anh Trần, tôi là giáo viên của Tử Hàm, anh mau đến Bệnh viện đi!”
Vẻ mặt Trần Đức thay đổi: “Cô giáo Liễu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tử Hàm đang học ở trường đột nhiên chảy máu mũi rồi ngất xỉu, bây giờ đang trên xe cấp cứu!”
“Được, tôi qua ngay!”
Trần Đức bỏ xe ba bánh bên lề đường, chẳng còn quan tâm gì nữa, anh chặn một chiếc taxi lại, đi thẳng đến Bệnh viện .
Trương Tử Hàm là em gái của Trương Phàm.
Bệnh viện là bệnh viện hàng đầu thành phố Tần, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thuốc gay mũi, dưới sự chỉ dẫn của cô giáo Tử Hàm, chẳng mấy chốc anh đã lên đến tầng bốn.
Trên hành lang có một giáo viên nữ đang đi đi lại lại, cô ấy khoảng , tuổi, dáng người rất chuẩn, chắc chắn là một mỹ nữ.
Cô mặc một chiếc váy dài, cử chỉ tao nhã, khéo léo, tựa như đoá hoa dành dành nở rộ.
Nhưng Trần Đức không có tâm trạng ngắm nhìn.
“Cô giáo Liễu, Tử Hàm đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Đức đã gặp cô giáo này vài lần, cô là giáo viên chủ nhiệm của Trương Tử Hàm, tên là Liễu Như Nguyệt, là giáo viên nữ xinh đẹp nhất trường.
Đồng thời, khi Trương Tử Hàm ở cô nhi viện, cô ấy cũng là người quan tâm Trương Tử Hàm nhất.
“Bát Hoang, cô bé đang ở trong phòng cấp cứu, vẫn chưa biết tình hình cụ thể, bác sĩ đang chẩn đoán”, vẻ mặt Liễu Như Nguyệt đầy lo lắng, cô nói đại khái sự việc cho Trần Đức.
“Bác sĩ nghi là bệnh bạch cầu cấp tính”, Liễu Như Nguyệt nặng nề bảo.
Trần Đức sửng sốt, sắc mặt tái nhợt: “Bệnh bạch cầu?”
“Anh Trần đừng sốt ruột, chỉ là nghi thôi, chưa chắc chắn”, một làn gió thơm thổi tới, Liễu Như Nguyệt đã đến bên cạnh Trần Đức khuyên nhủ.
“Ừm”.
Trần Đức căng thẳng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, không lâu sau cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy bác sĩ đẩy một chiếc giường từ trong ra.
.