Trương Hân Nhiên đang định nói thì một tiếng hét đột ngột vang lên ở phía cửa, sau đó bọn họ nhìn thây một ngươi đàn ông gầy gò đang vội vã chạy vào.
Vì quá kích động và chạy quá nhanh nên ông ta đã bị ngã.
Phía sau, một người trạc tuổi ông ta bước nhanh đến đỡ ông ta dậy: “Anh Dương, anh có sao không?”
“Không sao, tôi không sao”.
Trương Thiên Dương đứng dậy, trên người đã dính đầy vết máu dưới mặt đất, nhưng ông ta không quan tâm.
Chỉ vội vàng chạy đến chỗ Trần Đức, ông ta cực kỳ kích động: “Hoang gia, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!”
Hoang gia, cậu có khỏe không, không sao chứ?
Trân Đức nhướng mày.
Ông già này đến nhanh thật đấy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, e là sau khi biết chuyện nơi này thì đã vội vàng chạy đến đây ngay.
Trên người vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ.
“Không sao, ngươi xảy ra chuyên không phải tôi”, Trần Đức mỉm cười, bình tĩnh nói: “Chủ tịch Trương, đã lâu không gặp”.
Bùm!
Cuộc nói chuyên giữa Trần Đức và Trương Thiên Dương vang lên như một tiếng sấm nổ, vang vọng bên tai mọi người.
Khoảnh khắc này…
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ, toàn bộ đại sảnh rơi vào trạng thái lặng ngắt như tờ!
Ngay cả hơi thở cũng ngừng lại!
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Những người ở đây có thể không biết Trương Hân Nhiên, Diệp Thê Long, Diệp Phàm, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải…
Nhưng.
Trương Thiên Dương.
Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương, người phát ngôn, người duy nhất lọt vào top danh sách phú hào, người duy nhất từ tay trắng làm nên sự nghiệp, có ai không biết?
Chỉ cần là người sống lâu năm ở thành phô Tần, ai mà chưa từng nhìn thây Trương Thiên Dương xuất hiện trên TV, quảng cáo và các phương tiện truyền thông khác.
Mặc dù, ông ta đã gầy hơn nhiều so với dáng vẻ xuất hiện trong quảng cáo.
Nhưng, mọi ngưòi vẫn có thể nhận ra ngay!
Ông ta là thần tượng trong lòng rất nhiều ngưòi!
Trương Thiên Dương gọi thanh niên đó là Hoang gia!
Lúc này, trong lòng mọi ngươi đều chấn động không thôi, không dám tin đây là sự thật.
Cảm xúc của Khương sơ Nhiên, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải và những người khác quay cuồng mấy lần, sắc mặt như vừa ăn phải ruồi, cực kỳ ngoạn mục.
Trước đây, bọn họ còn chèn ép Trần Đức.
Chế giễu Trần Đức.
Tưởng anh là một tên quê mùa, nghèo khổ, không xứng để chơi chung với bọn họ.
Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được tại sao lúc đó Trần Đức lại bình tĩnh như vậy.
Quả thực…
Trần Đức không nên chơi chung với bọn họ.
Bởi vì bọn họ không xứng!