Anh đang định nói gì thì giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Ngữ Yên đã vang lên bên tai: “Trước khi bô mất có bảo tôi kết hôn với anh, tôi chỉ hoàn thành mong muốn của bô mà thôi, anh đừng nghĩ nhiều.
Sau này, anh cần làm gì thì cứ làm thế”.
Cô ấy không có tình cảm gì với Trần Đức, tuy anh ta
đã cứu mạng mình, nhưng cô ấy lại hận không thể cùng chết với Tống Thiên Vũ vào ngày hôm đó.
Cô ấy đã không có lòng biết ơn với Trần Đức, huống chi là yêu hay thích.
Trần Đức bĩu môi, chỉ có thể nói nhà họ Tống vẫn rất ghê gớm, một mình Tống Ngữ Yên là có thể làm xong giấy kết hôn, rõ ràng là không phải làm bằng con đường bình thường.
Trước mắt, anh cũng không còn cách nào, suy cho cùng cũng chằng thể kéo Tống Ngữ Yên đi kết hôn, đành nói: “Vậy đi, giờ chúng ta đã là vỢ chồng hợp pháp, sau này em phải gọi tôi là ông xã.
Còn tôi, đành phải gọi em là bà xã vậy”.
“Haiz, người đẹp trai quá cũng mệt, còn bị kéo đi kết hôn”.
Tống Ngữ Yên cạn lời, người này đúng là mặt dày mà.
Cô ấy liếc Trần Đức một cái, rồi đi về phía bãi đậu xe.
Lúc này, một chiếc xe khác chạy tới, Trịnh Bân và Diệp Khánh Ngôn ngồi trên xe vội vàng bước xuống, nói: “Cô Tống, có thể nói chuyện một lát không?”
“Khỏi, lấy giấy tờ bố tôi để lại ra đây, giờ tôi sẽ ký luôn”, Tống Ngữ Yên bình tĩnh nói.
Mấy ngày nay, cô ấy vẫn luôn nhốt mình trong phòng để suy nghĩ một vấn đề, Tống Thiên Vũ đã qua đời, sau này cô ấy phải làm sao bây giờ?
Mãi đến hôm nay, Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ đến mới khiến cô ấy tỉnh táo lại.
Điều duy nhất cô ấy cần phải làm chính là bảo vệ những gì mà bô để lại! Bất kể là tài sản hay là nhà họ Tống! Đều không thể để vuột mất nó từ trong tay mình được!
Trịnh Bân vui vẻ, vội lấy một xấp giấy tờ từ trong túi ra, Tống Ngữ Yên đọc sơ một lượt, sau đó bắt đầu xoẹt xoẹt ký tên mình lên.
Bản hỢp đồng này ít nhất phải có giá hơn vài tỷ, mà nay lại được ký kết ngay bên lề đường!
Sau đó, Trịnh Bân bèn dẫn Tống Ngữ Yên đến các phòng làm việc, thông qua các cơ quan nhà nước, tiếp nhận tài sản!
Diệp Khánh Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.
Trần Đức lại không hứng thú mấy, anh ngồi trên xe, bắt đầu tu luyện Âm Dương Kinh.
Sau khi trải qua một trận chiến ở nước ngoài, hình như dòng khí ờ trong cơ thể anh đã trở nên nhiều hơn.
Từ đó tới nay, Âm Dương Kinh cũng chỉ còn lại tờ cuối cùng!
Một khi Trần Đức hiểu được tờ cuối cùng đó và tu luyện thành công, vậy thì di chứng còn sót lại của anh cũng sẽ hoàn toàn biến mất!
Từ khi tu luyện Âm Dương Kinh, mấy ngày nay anh cứ cảm thấy đau đầu, dường như có thứ gì đó được miêu tả sinh động trong đầu.
Trực giác mách bảo anh, chỉ có tu luyện xong Âm Dương Kinh thì cơn đau kia mới biến mất.
Anh cũng quyết tâm sẽ tìm hiểu xong nó trong đêm nay.
Một tiếng sau, cuối cùng Trịnh Bân cũng dẫn Tống Ngữ Yên làm xong thủ tục, việc còn lại sẽ giao cho Diệp Khánh Ngôn và anh ta làm tiếp.
Còn Trần Đức và Tống Ngữ Yên thì lên đường về nhà.
Chẳng mấy chốc đã sắp trở lại biệt thự.
Vừa bước vào cửa đã thấy Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ, cùng lúc đó, trong nhà cũng có thêm một người đàn ông mặc áo dài màu xám, trời thì nóng mà ông ta còn mặc bộ đồ đó, rồi đội mũ, ngồi giữa nhà.
Tống Thiên Hổ đang mặt mày kính cẩn tự mình rót nước cho ông ta! Mà Tống Thiên Long cũng đứng bên cạnh.
Cả đại sảnh chỉ có mình ông ta là ngồi trên sô pha!
Tống Ngữ Yên lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, nói: “Mấy người còn chưa chuẩn bị đi à?”
Khi giọng nói lạnh lùng của cô ấy vang lên thì người đàn ông mặc áo dài màu xám đó mới ngẩng đầu lên, ông ta không ngẩng còn đỡ, vừa ngẩng đã khiến người ta giật mình vì khuôn mặt của người này thật sự rất đáng sỢ.
Má trái của ông ta hoàn toàn bị lõm xuống! Trông như bị ai đó đào đi một miếng thịt, có thể nhìn thấy cả xương cốt dưới da!
Ngay cả mắt trái cũng biến mất, mà má phải lại lành lặn không bị gì.
Ông ta là một ông lão khoảng tuổi, chỉ với gương mặt như vậy và cái cảm giác âm u, lạnh lẽo trên người cũng đủ khiến cho người ta sỢ hãi.
Song, có một điều kỳ lạ là nếu đã nhìn một lần, lại khiến người ta muốn nhìn lần thứ hai! Cảm giác cực kỳ mâu thuẫn!
Tống Ngữ Yên hoảng sỢ, rồi nhanh chóng nhận ra
người này:
“Đại sư Hồ, ông muốn nhúng tay vào chuyện của nhà chúng tôi ư?”
“Đúng vậy, nể mặt mẹ Tống Thiên Long, Hồ Thái Huyền tôi cũng không thích mắc nỢ ai”.
“Món nỢ này thiếu năm, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội trả, nên tôi không muốn từ bò”.
Tống Ngữ Yên hít sâu một hơi, đáy mắt lại càng trở nên lạnh lẽo, bô vừa qua đời, hai bác đã sốt ruột như vậy, ngay cả Hồ Thái Huyền cũng mời tới.
ông ta mà đến thì cô ấy quả thật không nắm chắc có thể thoát được chuyện hôm nay.
Vì… ông ta cũng không phải người thường!
Thân phận của Hồ Thái Huyền cực kỳ đặc biệt, chưa nói đến nhà họ Hồ đằng sau lưng ông ta là một thế lực đứng thứ ba trên bảng xếp hạng tỷ phú ở thành phố Tần.
Hơn nữa, bản thân ông ta cũng rất đặc biệt.
Ông ta tôn sùng võ thuật! Và cũng có thành tựu rất lớn trên con đường đó.