“Ngữ Yên, con ký tên đi”, Tống Thiên Long nói với Tống Ngữ Yên: “Bác hy vọng con đừng ép hai bác dùng sức mạnh để bắt con ký tên”.
Tống Ngữ Yên ngồi trên sô pha, im lặng không nhúc nhích, gương mặt lạnh lùng có hơi trắng bệch.
“Hay là, để tôi tới thử ông già kia?”, Trần Đức nhướng mày, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc võ giả là cái quỷ
gì.
“Không được, anh quá yếu”, Tống Ngữ Yên mở miệng, từ chối yêu cầu của Trần Đức, trong lòng lại thầm bất lực.
Vốn dĩ, thực lực của Trần Đức chính là con bài chưa lật cuối cùng của cô ấy! Song, giờ trong lòng cô ấy lại chẳng chút tự tin.
Mặc dù đêm đó, Trần Đức đã thể hiện ra khả năng kinh người, nhưng khi đối mặt võ giả, anh ta có mạnh thì có tác dụng gì?
Cô ấy biết rõ, người bình thường và võ giả hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Cô ấy… không cam lòng!
“Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long, hai người tính cọng hành nào? Mà dám bắt nạt người của nhà họ Hàn tôi?”, đúng lúc này, bên ngoài bỗng có một người đàn ông khoảng tuổi bước vào.
Hắn ta cao to, để mái tóc húi cua, mắt phượng, sống mũi cao.
Chẳng ai biết hắn ta đến đây từ bao giờ, bỗng dưng đã xuất hiện ngoài cửa, ánh mắt trời chiếu vào, kéo dài bóng hắn ta trên mặt đất.
Mặt mày hắn ta lạnh tanh, toát lên vẻ kiêu căng.
Rõ ràng hắn ta cao xấp xỉ Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ, nhưng lại như một quan tòa, nhìn xuống hai người.
“Cậu là ai?”, Tống Thiên Long nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt khó coi nói: “Mà dám xông vào nhà họ Tống?”
“Nghe cho kỹ, tôi họ Hàn, tên Công Quyết, là thuộc hạ của cậu chủ Hàn Tùng”, Hàn Công Quyết bước từng bước một vào: “À, đúng rồi, có lẽ hai ông không biết tôi và cậu chủ nhà tôi, có điều… chắc hai ông sẽ biết Hàn Nguyệt Tiên”.
Hàn Nguyêt Tien!
Cai tên ây viia xuât hiên thi ngoài Tran Dde ra, anh mat cua moi ngi/Ôi cô mât Ô dây dèu thay doi!
Dâc biêt là Tong Ngd Yen, ngudi binh tTnh lanh lùng nhii cô ây, khi nghe thây cai tên dô cüng run lên, trong dôi con ngudi lô ra vè cud kÿ phde tap.
Tong Thiên Ho, Tong Thiên Long, Hô Thai Huyèn dèu siing sôt.
Hàn Nguyêt Tien cüng không phài ai khac, bà ây chinh là vd cua Tông Thiên Vu, me Tong Ngüi Yen!
Là ngddi phu nüidâ rdi khôi nhà ho Tong hdn nam trdôc!
Rô rang là ngi/Ôi này chinh là ngudi cua nhà me de Hàn Nguyêt Tien.
NhuYig sao ngi/Ôi nhà bà ây cô thé dén dây?
“Tông Thiên Hô, Tong Thiên Long, hai ông can dam dây.
Tuy Tông Ngüf Yen không cô quan hê gi vôi nhà ho Hàn, nhdng trên ngi/Ôi cô ây cüng cô dông mau nhà chüng toi, nên ha là ngi/Ôi mà cac ngiiôi cô thé bat nat?”
Hàn Công Quyét di lên tri/Ôc, gid tay tat mot phat lên mât Tong Thiên Hô, sau dô trô tay tât lên mât Tong Thiên Long.
Chat chat hai tiéng, hai ngudi không kjp né, trên mât lap tüfc xuât hiên hai dâu tay dô tiTdi.
“Mày chân sông hà!”
Tong Thiên Long gid tay djnh dânh trà, Tong Thiên Ho cüng tdc giân da mot phât vè phia Hàn Công Quyét.
Hàn Công Quyét hd lanh, nam lây co tay Tong Thiên
Long, van mot cai.
“Rắc!”
Thoáng chốc, bàn tay của ông ta không những chẳng thể đánh xuống, mà cả cánh tay còn bị vặn gãy!
Tống Thiên Hổ thì bị Hàn Công Quyết nhấc chân đá lùi lại mấy bước, nhờ có Hồ Thái Huyền đỡ mới chật vật ngừng lại được.
“Hai tên rác rưởi”, Hàn Công Quyết cười khẩy.
“Nhóc con, tôi khuyên cậu một câu, làm người thì phải biết điệu thấp chút, không thì…”, Hồ Thái Huyền bước lên trước, nắm lấy tay Tống Thiên Long giúp ông ta bè lại cánh tay bị trật khớp, rồi nhìn sang Hàn Công Quyết, nói: “Có lẽ sẽ chết rất thảm đó”.