Câu ấy của Tống Ngữ Yên phân tích rất đúng, giết người là phạm pháp, cô ấy cũng không tin Hàn Tùng có gan ra tay.
“Ó, vậy hả?”, Hàn Tùng quay đầu nhìn ông lão lái xe cho mình hỏi: “Chú Cung, võ giả giết người sẽ xảy ra chuyện hả?”
“Sẽ”, chú Cung ngẫm nghĩ rồi đáp: “Giết võ giả thì không sao, nhưng giết người thường, đúng là có hơi rắc rối”.
“Có điều…”
“Phế những người này thì vẫn không sao”.
“Được rồi, vậy phế người phụ nữ kia trước đi, chặt chân cô ta xuống để coi cô ta kiên cường, cứng đầu, không sỢ chết tới cỡ nào”.
Hàn Tùng cười, hắn có một đam mê đó chính là thích phá hủy một sô thứ hoàn mỹ.
Ví dụ như lái xe nghiền nát mọi thứ ở đây, hay chặt bỏ đôi chân tuyệt đẹp khiến người ta mê muội của Tống Ngữ Yên.
Chú Cung đã đi theo Hàn Tùng hơn năm nên hiểu rõ sở thích của Hàn Tùng.
Vì vậy, không cần hắn nói thì ông ta cũng biết nên làm thế nào.
Đôi chân kia của Tống Ngữ Yên thật sự rất đẹp, y như được trời ban vậy, thon dài trắng nõn, nuột nà, không chút tỳ vết như một tác phẩm nghệ thuật.
Nó quả thật quá hoàn mỹ, dù là chú Cung cũng phải cảm thán trước nó.
Mà thứ hoàn mỹ như thế thì sao Hàn Tùng chịu nổi?
Chú Cung cũng thích nhìn thứ gì đó hoàn mỹ bị phá hủy, nên ông ta cũng có chung sở thích với Hàn Tùng.
“Chú Cung, cẩn thận tên nhóc kia nhé!”
Ông ta đang định ra tay thì Hàn Công Quyết đứng cạnh bỗng mở miệng, trừng Trần Đức nói: “Cậu ta đã bẻ gãy tay tôi!”
Trong lòng Hàn Công Quyết cực kỳ hận vì hắn ta đã bị gãy mất một cánh tay, mà với khả năng chữa trị của nền y học hiện nay, muốn nối lại là rất khó! Mặc dù có nối được thì e rằng sau này cũng sẽ có di chứng rất nặng.
Thế nên, Trần Đức phải trả giá cho việc này!
Chú Cung sừng sốt, nhìn về phía Hàn Công Quyết chỉ, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Vì ông ta biết rõ thực lực của Hàn Công Quyết, mà người có thể bẻ gãy tay hắn ta, đương nhiên sẽ không yếu.
Song không ngờ, cậu ta lại trẻ như thế, trông chắc chỉ khoảng thôi nhỉ?
Nêu không phải Hàn Công Quyết nhắc nhờ thì ông ta sẽ chẳng để ý tới một người như vậy.
Không biết Trần Đức đã lười biếng nằm ở chiếc ghế bành bằng gỗ lim từ khi nào, trông anh như một ông già lớn tuổi, thanh thản đong đưa chiếc ghế dựa, con ngươi lộ vẻ biếng nhác, chằng hề để ý như đang xem trò hay.
Hàn Tùng cũng chú ý tới anh, hắn còn tưởng người đánh bị thương Hàn Công Quyết đang núp trong tối, vì vừa bước vào cửa thì cũng không thấy có cao thủ nào hết.
Ai ngờ, người đánh Hàn Công Quyết bị thương lại là một người như vậy.
Thấy cái vẻ lạnh nhạt kia của Trần Đức, hắn cũng khá là gai mắt: “Chú Cung, làm thịt hắn trước đi”.
“Vâng, thưa cậu!”, chú Cung đáp, sau đó khinh bỉ nói: “Hàn Công Quyết, nói sao nhỉ, dù gì cậu cũng là một võ giả, vậy mà lại bị một thằng nhóc đánh bị thương.
Cậu chủ nuôi cậu, còn không bằng nuôi một con chó nữa!”
Hàn Công Quyết định cãi lại, nhưng không nói nên lời.
Vì bất kể thế nào thì sự thật cũng là hắn ta đã bị hạ gục.
Hơn nữa, còn thua một cách thảm hại.
Quan trọng nhất là chú Cung mạnh hơn hắn ta, hắn ta từng đánh với chú Cung, mà chú ta chỉ dùng chưa đến một nửa sức mạnh đã có thể hạ gục mình một cách dễ dàng.
Có thực lực mới có quyền lên tiếng, hắn ta không dám cãi lại, càng không dám lên tiếng.
“Nhóc con, đứng dậy tiếp chiêu đi”, đôi mắt nham hiểm của chú Cung nhìn chằm chằm Trần Đức nói: “Để tôi xem thử rốt cuộc cậu lợi hại cỡ nào”.
Trần Đức liếc chú Cung từ trên xuống dưới: “Tôi ấy à, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm, tuyệt đối sẽ không ngồi…”
“Một ông lão sắp xuống mồ như ông, dựa vào cái gì bảo tôi đứng dậy?”
Trần Đức chậm rì rì nói với vè không chút để ý.