Nụ cười đó rơi vào trong mắt Liễu Như Nguyệt, không hiểu sao cô lại có cảm giác vô cùng an toàn, trái tim đang hoảng loạn cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cô lặng lẽ đi theo Trần Đức ra ngoài.
Bên ngoài cửa, anh Thâm bưng một tách trà, nghe thấy tiếng bước chân, hắn ta cũng không ngẩng đầu nhìn lên, tự
mình nếm thử trà do Liễu Thế Hải rót.
“Anh Thâm, bọn họ đến rồi.
Liều Thế Hải đến bên cạnh anh Thâm, thận trọng nói.
“ừm… nếu đã đến rồi, còn không quỳ…”
Anh Thâm từ từ nhấp một ngụm trà, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa nói vừa nhìn người trước mặt.
Lời vừa dứt, tách trà trong tay đột nhiên rung lên và rơi xuống đất kèm theo một tiếng bịch.
Đôi mắt đó nhìn thẳng vào Trần Đức.
Khóe miệng hắn ta bất giác giật
giật!
Bà mẹ nó.
Sao lại gặp phải vị gia này rồi?
Hẳn ta có chút không dám tin.
Sao lại trùng hợp như vậy.
Chỉ hơn nửa tháng trước, tại Thiên Hương Kiều, trong Lục Hoán Kim, hắn ta từng gặp qua Trần Đức.
Ngày đó, hầu hết các thủ lĩnh của thành phố Tân đều đến, đích thân hắn ta đến đó đế bảo vệ cho Phì Tứ, phần lớn số đó đều là các doanh nhân lớn.
Cũng ngày đó.
Lão đại của hắn, Phì Tứ gia, đã cúi gập người độ trước chàng trai trẻ này và gọi anh ta là đại ca.
Mà đám đàn em như hắn ta.
Càng phải gọi là đại ca lớn!
Bắt đầu từ tối hôm đó, hắn ta đã khắc sâu hình bóng người thanh niên đó trong tâm trí, thề rằng dù thế nào đi nữa, sau này sẽ không thể đắc tội với anh.
Gặp được anh, nhất định phải nịnh nọt làm anh vui lòng.
Ai mà ngờ được, mới nửa tháng thôi, hắn ta lại gặp được anh nơi đây.
Anh Thâm sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Trần Đức với dáng vẻ thất thần.
“Anh Thâm?”, Liễu Thế Hải cảm thấy không thể giải thích được, không biết ông chủ này bị làm sao, thận trọng nói: “Anh không sao chứ?”
Anh Thâm không những choáng váng mà trên trán mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng.
Giống như đang ngồi trên thảm đầy
kim.
Vị đại ca lớn trước mắt, hắn ta nào có tư cách để ngồi chứ? Ngay lập tức, hắn ta vội vàng dứng dậy, đang định nói gì đó thì Thân Tú Thanh đã đổ thêm dầu vào lửa nói: “Anh Thâm, chính là hắn ta đã đánh tôi, nhanh giúp tôi báo thù, giết chết thằng chó này đi”.
Trần Đức đứng đó với ánh mắt kì quái, anh cũng nhận ra anh Thâm, cái người gọi là anh Thâm này, không phải chỉ là một tên tiểu đệ đứng sau Phì Tứ ngày đó hay sao? Thậm chí còn không có tư cách để nói chuyện với anh.
Không ngờ ở đây lại được người ta gọi một tiếng anh.
Anh có chút buồn cười.
về phần Liễu Như Nguyệt, cô ấy càng căng thẳng hơn, nắm tay đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt.
“Tiếu tạp chủng, đây là Anh Thâm của bọn tao, sao nào, sợ rồi chứ gì?”, Thân Tú Thanh thấy Trần Đức không nói gì, vẻ mặt kì quái, còn cho rằng anh đang sợ hãi, cô ta đắc ý nói: “Lông còn chưa mọc đủ mà đám đi quản chuyện nhà người khác, con mẹ nó đúng là thứ không biết điều!”