Tất cả mọi người đều đang đợi chủ tịch Hà bùng nổ cơn giận.
Chỉ là.
Lần này, bọn họ phát hiện ông ta không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào.
Bị tát trước mặt mọi người, khuôn mặt già nua đỏ bừng, tay che lấy mặt, nhưng chủ tịch Hà không hề có ý định phản kích lại, không chỉ như vậy, ông ta còn ngoan ngoãn đáp: “Vâng, vâng, tên của cậu Hàn không phải là thứ tôi có thể gọi thẳng được!”
Một màn này khiến mọi người kinh ngạc choáng váng.
Dù bọn họ có ngu ngốc tới đâu, lúc này cũng hiểu được người vừa tới này không phải là nhân vật bản thân có thể khiêu khích tới, cho dù chủ tịch Hà- nhà đầu tư của bệnh viện cũng chỉ có thể thành thực cúp đuôi!
Bên cạnh chủ tịch Hà là một nhà đầu tư lớn tuổi hơn ông ta một chút, tầm hơn tuổi, Lưu Trung Cương cũng cười làm lành: “Vị này… không biết anh là gì của cậu Hàn…”
“Thuộc hạ, các người có thể gọi tôi là Hàn Bát!”
Hàn Bát thản nhiên đáp.
Tuy nói hai từ “thuộc hạ” nhưng trên mặt hắn ta lại tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào, tựa như đây là thân phận vô
cùng cao quý vậy!
Hắn chỉ là một trong những kẻ hầu người hạ của Hàn Thái, địa vị tại nhà họ Hàn càng không đáng nhắc tới.
Ngay cả trong đền Thiên Ẩn, hắn cũng chỉ có thể đóng vai trò của một tên râu ria gọi điện cho Trần Bát Hoang.
Nhưng, đó chỉ là tại nhà họ Hàn, trước mặt Hàn Thái.
ở thế giới bên ngoài, thân phận người hầu của nhà họ Hàn đã là vinh quang, tự hào và cao cấp!
Thân phận này đủ khiến nhiều người phải run sợ!
Không phải vì cái gì khác, chỉ vì phía trước từ thuộc hạ này có ba chữ nhà- họ-Hàn!
Cho dù là người hầu cũng là người hầu của nhà họ Hàn!
Hà Thành cùng Lưu Trung Cương không dám lộ ra tia bất kính nào!
Hà Thành gặng hỏi: “Không phải cậu Hàn nói muốn hạ cố đến thăm bệnh viện chúng tôi sao, sao lại…”
“Chỉ với nơi rách nát của mấy người còn mơ mộng cậu Hàn đích thân tới?”, Hàn Bát lạnh lùng đáp.
“Chào mừng cậu đến bệnh viện , chúng tôi đã làm theo phân phó của cậu Hàn, đưa tất cả bệnh nhân lưu động tại bệnh viện rời đi, trước mắt chỉ còn lại những người nằm viện”, Lưu Trung Cương vội vã nói chen vào, giọng điệu dè dặt, e sợ sẽ chọc giận người trước mắt này.
“Đưa tôi tới phòng bệnh của đứa bé gái này”, Hàn Bát rút ra điện thoại, mở màn hình cho Lưu Trung Cương xem.
Trên đó không phải ai khác mà chính là Tử Hàm.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô bé, Lưu Trung Cương liền sững sờ, ông ta có thể không nhận ra những bệnh nhân khác trong bệnh viện nhưng ấn tượng của ông ta đối với bé gái này quá sâu đậm!
Một người rõ ràng nên bị Diêm Vương dẫn đi vậy mà vẫn còn sống khỏe mạnh trên thế gian!
Sự việc khai trừ Khâu Kiệt ngày hôm đó vẫn như vừa xảy ra trước mắt Lưu Trung Cương.
Trừ phi…
Cô bé có quan hệ với nhà họ Hàn?
Nghĩ tới đây, Lưu Trung Cương liền rùng mình.
Nếu cô bé quả thực có quan hệ với nhà họ Hàn, vậy nếu sự việc ngày hôm đó truyền đến tai nhà họ, bệnh viện chắc chắn sẽ gặp phải tai họa ngập đầu!