“Cộp cộp cộp!”
Không đến năm giây đồng hồ đã có bốn mươi năm mươi nhân viên bảo vệ ùa ra từ các hướng, tay cầm gậy gộc cấp tốc chạy về hướng này.
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Thiên Dương.
Quan HỔ đã tìm được tài liệu về nhà họ Hàn, thông tin rất đầy đủ.
Trương Thiên Dương đọc sơ một lượt rồi hỏi: “Chẳng phải là nói phút sau sẽ đến sao? Sao cậu Trần vẫn chưa tới?”
“Có lẽ là vướng chuyện gì đó, dù sao cũng là bậc thầy tài ba, nửa đường bận chút việc cũng là chuyện bình thường”, Quan Hổ cười híp mắp đáp.
“Vậy đi, Quan Hổ, ông ở đây giúp tôi giải quyết một số công việc của tôi, tôi sẽ tự mình xuống chờ cậu ấy”.
“Cái này, chủ tịch ơi, hay là để tôi xuống chờ cho?”
“Không được, tôi đi xuống cũng có vẻ chân thành hơn, cậu Trần không chỉ là bậc thầy tài ba, còn là người có ơn cứu mạng tôi nữa”, Trương Thiên Dương đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy áo khoác mặc vào, rồi lập tức bước về phía thang máy đi xuống lầu.
Dưới tầng trệt.
Chu Tùng Lâm gọi cả bốn năm mươi người tới, ai trong số họ cũng là lính xuất ngũ, nên khá mạnh, tập hợp lại với nhau trông rất hùng hổ.
“Tiểu HỔ, cậu sao rồi?”
“Quản lý, chuyện gì vậy?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Tùng Lâm nhìn về phía mọi người, thêm mắm thêm muối kể lại đầu đuôi câu chuyện, rồi lớn tiếng nói: “Mọi người cũng biết, hôm nay là đại hội cổ đông của tập đoàn chúng ta, nên tuyệt đối không thể để cho người lạ vào.
Vậy mà người này lại muốn xông vào! Còn ra tay đánh Tiểu Hổ, đúng là không coi tập đoàn Thiên Dương ra gì!”
“Mẹ, láo vậy luôn?”
“Quản lý, anh nói xem nên xử cậu ta thế nào!”
Cả đám giận dữ, ăn mặc như vậy mà định xông vào tập đoàn Thiên Dương, còn nói quen chủ tịch, có khoác lác cũng không soi gương xem mình đáng mấy đồng.
“Chỉ với cậu ta mà đòi quen biết chủ tịch? Nếu cậu ta quen chủ tịch thì tôi là bố của chủ tịch rồi!”
“Các anh em, tẩn cậu ta cho tôi, đánh tàn phế thì tôi chịu trách nhiệm!”, Chu Tùng Lâm hung hăng nói.
Hắn ta vừa nói xong, bốn năm mươi người kia lập tức xông về phía Trần Đức, dường như biết trước là thắng chắc rồi, nên ai cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, bỗng một tiếng quát đầy uy nghiêm chợt truyền đến, tuy không lớn tiếng, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Mọi người sửng sốt, rồi nhìn về phía phát ra tiếng nói theo bản năng.
“Chủ… Chủ tịch?”, Chu Tùng Lâm thấy người đang vội vã chạy ra từ trong tòa nhà bèn trợn mắt há hốc mồm.
Mẹ nó! Là Trương Thiên Dương thật
Mẹ nó! Là Trương Thiên Dương thật
kìa!
Hơn nữa, ông ta không phải là đi mà là chạy tới!
Có ai trong cả cái tập đoàn bất động sản Thiên Dương này từng thấy Trương Thiên Dương chạy? Thấy ông ta vội vã như vậy? Dù liên quan đến mối làm ăn trăm triệu, ông ta cũng bình chân như vại, cực kỳ tỉnh táo.
Vậy mà hôm nay… lại chạy?
Dù là Chu Tùng Lâm, bốn năm mươi bảo vệ, hay Tiểu Hố bị Trần Đức đá một cái kia thì ai cũng ngây ngẩn cả người.
Lẽ nào… người này quen chủ tịch thật?