Hoàng Dương nhìn thấy vết tát trên mặt Tử Hàm, cho dù anh ta cũng có dính líu đến xã hội đen nhưng vẫn cảm thấy chuyện này thật tàn nhẫn.
Công bằng mà nói, những người như anh ta tuy có thể dùng rất nhiều cách tồi tệ khác nhau để kiếm tiền nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay với người bình thường, lại càng không ra tay với trẻ nhỏ, huống chi lại là một cô bé đáng yêu đến như vậy.
"Mày định giải quyết chuyện này thế nào?", Hoàng Dương hỏi.
Trong lúc anh ta đang nói thì đã có thủ hạ của anh ta từ trên chiếc Land Rover bước xuống bao vây Lộ Tùng Minh.
"Bồi thường, em sẽ bồi thường".
Lộ Tùng Minh nói: "Một triệu kia xem như em bồi thường những tổn hại tinh thần cho cô bé, mặt khác em sẽ tự bồi thường thêm năm trăm ngàn nữa".
Hắn run rẩy lấy trong người ra một tấm thẻ đặt lên đống tiền rồi hỏi: "Anh Dương, thế đã được chưa?"
"Tất nhiên là phải bồi thường rồi".
Hoàng Dương nói: "Chỉ có điều nếu như cứ vậy mà bỏ qua thì dễ dàng cho mày quá rồi".
“Anh Dương, không biết anh còn muốn thế nào nữa?”, Lộ Tùng Minh khổ không kể xiết, hôm nay hắn ra ngoài không xem ngày, chẳng những không trộm được gà mà còn bị mất thêm nắm gạo.
Đã bồi thường năm trăm ngàn mà vẫn không thể giải quyết được, chuyện này khiến cho trong lòng của hắn cũng có chút hốt hoảng.
Hoàng Dương là một người thông minh, nếu không thì anh ta đã không có được thành quả như ngày hôm nay, anh ta biết rõ Trần Bát Hoang vô cùng yêu thương cô bé kia.
Vì vậy chuyện hôm nay chắc chắn không thể dùng tiền để giải quyết.
"Quỳ xuống", Hoàng Dương nói: "Mày đã tát người ta một bạt tai thì cũng nên biết điều tự tát mình một trăm bạt tai đi.
Chờ mày đánh xong thì chuyện hôm nay mới kết thúc".
"Sao?"
Nét mặt của Lộ Tùng Minh bắt đầu trở nên rất khó coi.
Nơi đây là bệnh viện, có rất nhiều người qua lại, nếu như bắt hắn quỳ xuống tự tát mình ở đây thì sau này làm sao hắn có thể làm ăn ở quanh đây được nữa?
“Anh Dương, em sai rồi, em nhận sai cũng không được sao?”, Lộ Tùng Minh chua xót nói, hắn không ngờ hôm nay hắn lại gặp họa lớn như thế này!
"Anh cứ xem như là nể mặt Ngũ gia đi, Hồng Ngũ gia chắc chắn cũng không hy vọng nhìn thấy đàn em của mình phải quỳ xuống trước mặt mọi người mà tự tát mình như vậy".
"Anh bạn này, cầu xin anh tha cho tôi có được không? Về sau tôi nhất định sẽ báo đáp anh".
Lộ Tùng Minh lại nhắc đến Hồng Ngũ gia một lần nữa, đồng thời cũng quay sang cầu xin Trần Đức.
Chuyện này xảy ra cũng là do Trần Đức, chỉ cần anh nói một tiếng thì Hoàng Dương nhất định sẽ không truy cứu hắn nữa.
Đáng tiếc, Trần Đức chỉ im lặng không nói một lời, xem như không nghe thấy.
Hoàng Dương cũng không hề tỏ ra bối rối, sắc mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng hơn, anh ta nói: "Mày đang muốn đem Ngũ gia ra uy hiếp tao sao?"
"Không không không, anh Dương, em không có ý đó".
Hoàng Dương lười nói nhảm với hắn, chẳng qua cũng chỉ là loại tôm tép, cứ đứng đây cò kè mặc cả với hắn khiến cho anh ta cảm thấy rất mất mặt.
Anh ta liền liếc mắt một cái, một thủ hạ của anh ta đã lập tức đá vào đùi của Lộ Tùng Minh khiến cho Lộ Tùng Minh hét toáng lên thảm thiết, cuối cùng cũng phải quỳ xuống.
"Mày muốn tao đích thân ra tay hay sao?", Hoàng Dương trầm giọng nói.
Lộ Tùng Minh giật mình sợ hãi nói: "Để em tự làm, để em tự làm!"
Hoàng Dương có biệt danh là quân tử nho nhã nhưng không có nghĩa là anh ta thực sự nho nhã, nếu như để bị Hoàng Dương đích thân ra tay đánh thì chẳng phải hắn sẽ bị đánh tới tàn phế hay sao?
Hắn hoàn toàn không dám để cho người trước mặt đích thân ra tay.
"Chát!"
Vừa dứt lời thì Lộ Tùng Minh đã ngay lập tức giơ tay tự tát vào mặt chính mình.
"Mày chưa ăn cơm sao?", Hoàng Dương lạnh lùng nói.
"Chát!"
Lộ Tùng Minh lại tát thêm một cái tát nữa, lần này tát mạnh hơn rất nhiều, gần như là đã dốc hết toàn lực để tát, vừa tát xuống thì gương mặt của hắn đã in năm dấu tay đỏ lòm.
"Chát! Chát! Chát! Chát!"
Lộ Tùng Minh quỳ gối trước mặt Trần Đức tát lấy tát để khiến cho những người xung quanh chết lặng, không ai có thể ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
Cả đám người nhìn về phía Trần Đức và Tử Hàm, nét mặt của ai cũng thay đổi, thầm hạ quyết tâm về sau tuyệt đối sẽ không dám động vào cô bé kia nữa.
Phía sau Trần Đức, Đàm Thu cảm thấy hết sức kinh ngạc, cậu ấy không ngờ Trần Đức lại quen biết một người lợi hại như Hoàng Dương.
Phía xa, bố mẹ của cậu bé ngồi xe lăn cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, sắc mặt đỏ bừng.
Toàn bộ sự việc đều do con của họ gây ra.
Vậy mà bọn họ lại trốn tránh trách nhiệm, không dám ra mặt giải quyết.
Không ngờ kết quả lại thành ra như thế này.
"Chúng ta đi mau", trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia sợ hãi, rất lo lắng Trần Đức giải quyết xong chuyện ở bên kia sẽ tiếp tục giải quyết tới vợ chồng bọn họ cho nên đã ngay lập tức đẩy con mình đi xa.
Tất cả những chuyện này Trần Đức đều biết nhưng anh cũng không nói, sắc mặt vẫn bình thản như thường.
Tiếng bạt tai của Lộ Tùng Minh càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng có nhiều người chạy đến xem và chỉ trỏ về phía Lộ Tùng Minh khiến cho hắn chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Gương mặt của hắn lúc này rất đau đớn, hắn liên tục chảy nước mắt, nghẹn khuất đến cực điểm.
"Anh Bát Hoang, thằng này cũng tính là người nhà của tôi, nó đã chịu bồi thường năm trăm ngàn và đập luôn chiếc xe rồi".
Thấy mọi việc đã gần xong xuôi, Hoàng Dương mới kính cẩn nói với Trần Đức: "Anh xem xử lý như vậy anh có hài lòng không?"
Hoàng Dương cũng có chút chột dạ, tuy anh ta chưa được tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Trần Bát Hoang nhưng cũng đã từng nghe nói qua chuyện toàn bộ đàn em dưới tay của đại ca Phì Tứ đều đã bị Trần Bát Hoang đánh đến tàn phế.
Với sức mạnh của Trần Bát Hoang thì hoàn toàn có thể giải quyết Lộ Tùng Minh một cách dễ dàng.
Nếu như anh ta không đến kịp thì e rằng giờ này Lộ Tùng Minh cũng đã biến thành một thằng tàn phế rồi.
Chuyện ngày hôm nay nhìn thì có vẻ như anh ta đang giúp đỡ Trần Đức, nhưng kỳ thực là anh ta đang cứu Lộ Tùng Minh một mạng.
Anh ta tin rằng Trần Đức cũng hiểu được điều này cho nên anh ta rất lo lắng người trước mặt sẽ không hài lòng với cách xử lý của anh ta, một khi để Trần Bát Hoang đích thân ra tay thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Dù gì thì Lộ Tùng Minh và Hồng Ngũ gia cũng có chút quan hệ, nếu như hắn bị người ta đánh tàn phế thì Hồng Ngũ gia nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Đến lúc đó sẽ có thêm rất nhiều rắc rối.
Hoàng Dương chắc chắn không thể gánh nổi hậu quả.
Hiện tại xử lý như thế này là chuyện tốt nhất mà anh ta có thể làm, Hồng Ngũ gia tuy rằng sẽ không vui nhưng cũng sẽ không nhúng tay vào, cũng không có lý do gì để nhúng tay vào.
"Được, xem như tôi nể mặt cậu, nể mặt Phì Tứ", Trần Đức cuối cùng cũng lên tiếng, bình tĩnh nói.
Người có kinh nghiệm giang hồ như anh tất nhiên hoàn toàn có thể hiểu được dụng ý của Hoàng Dương.
Lời này vừa nói ra, Hoàng Dương ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng…
Ngay giây phút tiếp theo…
Trần Đức đột nhiên ra tay!
Anh ra tay nhanh đến mức không hề có dấu hiệu báo trước!
Một cái tát đã giáng xuống ngay mặt Lộ Tùng Minh.
"Chát!"
Một cái tát này giáng xuống hung hãn như hổ báo.