Đúng, anh từng là một người lính.
Bảo vệ Tổ quốc, gìn giữ một phương, liên tục chấp hành những nhiệm vụ gian khổ và nguy nan.
Nhưng…
Đồng đội của anh, người phụ nữ của anh, họ đã chết như thế nào?
Anh bảo vệ Tổ quốc, sao không ai giúp anh bảo vệ anh em cùng người yêu?
Hơn mười năm trôi qua, Trần Bát Hoang đã trải qua rất nhiều chuyện.
Anh muốn làm gì, làm như thế nào, trong lòng đều sáng tỏ, không cần người khác phải chỉ dạy.
“Trung úy, cô chỉ cần biết, đời này, Trần Bát Hoang tôi làm việc chưa từng có lỗi với lương tâm là được, không cần phải giải thích với bất kỳ ai”.
Đôi môi đỏ mọng của Tưởng Sơ Linh khẽ nhếch, á khẩu không biết nên đáp lại thế nào.
Lần này cô ta đến đây là có nhiệm vụ, nếu cứ thế bị đuổi về thì làm sao báo cáo kết quả công tác đây? Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng cô ta chỉ có thể thu hồi những lời phê phán với Trần Đức: “Trần Bát Hoang, hai vụ án mà anh gây ra đã thành công khiến cho Bộ phận đặc biệt và Cục chú ý, cấp trên muốn tôi hỏi anh có bằng lòng gia nhập Bộ phận đặc biệt, một lần nữa ra sức vì Hoa Hạ hay không? Nếu như…”
“Không muốn!”
Tưởng Sơ Linh còn chưa nói hết câu, Trần Đức đã dứt khoát từ chối, thái độ vô cùng quyết đoán và lạnh lùng.
Mười mấy năm qua, anh đã ra sức vì Hoa Hạ nhiều rồi, tự nhận không phụ lòng Tổ quốc, một khi trở thành nhân viên chính phủ, có một số việc sẽ bị bó tay bó chân, hiện tại, cái anh cần chính là tự do, tự do tuyệt đối.
“Anh không muốn nghe thử đãi ngộ à?”, hàng mày xinh đẹp của Tưởng Sơ Linh cau lại, ấn tượng của cô ta về Trần Bát Hoang ngày càng tệ.
Anh ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy?
“Không muốn!”, Trần Đức lắc đầu: “Còn có chuyện gì khác nữa không, nếu không có thì… cô có thể đi được rồi!”
“Được!”
Tưởng Sơ Linh nói: “Cấp trên nói, nếu anh không muốn gia nhập chính phủ cũng được, thế nhưng, anh ra tay với người nhà họ Hàn tại Hàn viên, không bao lâu sau bọn họ sẽ tìm đến cửa, đến lúc đó, nếu không chịu nổi áp lực, anh có thể tìm tôi, chỉ cần gia nhập chính phủ, chúng tôi sẽ bảo vệ anh!”
“Ồ?”
Đột nhiên, Trần Đức mỉm cười.
Cấp trên?
Cấp trên thì thế nào? Tốt nhất đừng nên chọc giận anh, nếu không, dù có là người lãnh đạo Hoa Hạ thì anh cũng sẽ không khách sáo.
“Không ngại nói cho cô biết, tối hôm qua, nhà họ Hàn đã bị tôi diệt tộc, ừm… Tôi đã ra tay ở Giang Bắc đấy, chắc có lẽ tay của cấp trên cô không không duỗi đến Giang Bắc được đâu nhỉ?”
“Cái gì?”
Tưởng Sơ Linh ngẩn người, kế đó cô ta bật cười: “Ha ha… Trần Bát Hoang, anh thật đúng là khoác lác không biết ngượng, anh có biết họ Hàn ở Giang Bắc là thế nào không? Anh tưởng một gia tộc truyền thừa mấy đời, chiếm giữ Giang Bắc có thể dễ dàng bị diệt bởi khoác lác thôi à?”
Nhà họ Hàn là tồn tại như thế nào?