“Chẳng lẽ mót tiểu không nín được?”
“Tào lao, cho dù là mót tiểu thì lúc này đứng lên cũng không đúng lúc!”
“…”
Hiện trường nhanh chóng xôn xao lên.
Bên phía Mạc Thiếu Dương.
Diêm Mộng cau mày, lập tức quát lên: “Trần Bát Hoang, anh đứng lên làm gì thế hả? Đây là lúc anh đứng sao? Không mau ngồi xuống cho tôi, đừng làm mất mặt tôi được không hả?”
“Anh…”
Trần Đức đang định giải thích, Lục Tầm Dạ bỗng dưng mở miệng: “À, ranh con, không phải mày nghĩ bà chủ Hạ Thiên Tuyết sẽ chọn mày đấy chứ? Lẽ nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga?”
“Há há há…”
“Lần đầu tiên trong đời tao thấy kẻ mặt dầy như vậy luôn, chẳng lẽ mày muốn dựa hơi cậu Mạc đây à?”, Mạnh Đức Long cũng chế nhạo.
“Trần Bát Hoang, mày mau ngồi xuống, lúc này là lúc để thằng như mày đứng hả? Đừng quấy rầy nhã hứng của cậu Mạc, ok?”, Dương Hoan lạnh lùng quát.
Hạ Thiên Tuyết càng lúc càng gần, Mạc Thiếu Dương đích thân mở mồm nói: “Trần Bát Hoang, lúc này tôi không muốn kiếm chuyện với anh, tốt nhất là anh ngay lập tức ngồi xuống cho tôi, ok? Tôi không muốn để người ta biết tôi đưa một tên vệ sĩ đến đây uống rượu, nếu anh không làm theo, tôi gọi điện cho ba tôi sa thải anh, có hiểu không hả?”
Ai nấy tranh nhau nhao nhao lên, hoàn toàn không để cho Trần Đức cơ hội mở miệng.
Trần Đức cũng chẳng nói gì, cơ bản là lười giải thích.
Trước mắt bao nhiêu là người.
Anh coi như không nghe thấy Mạc Thiếu Dương và những người khác cảnh cáo hay uy hiếp mình, cũng như của những người vẫn coi thường mình, anh nhấc bước, bước về phía Hạ Thiên Tuyết như nghênh đón.
“Anh làm gì vậy hả?”, Diêm Mộng níu Trần Đức: “Trần Bát Hoang, giờ không phải lúc anh làm xằng làm bậy, nếu anh đắc tội với Mạc Thiếu Dương, chính anh bị thiệt không nói, mà còn ảnh hưởng tới tương lai của tôi nữa, anh ngồi xuống mau! Người đàn bà đó sẽ không chọn anh, đừng mơ mộng viển vông nữa có được không hả?”
“Đắc tội với hắn? Vậy cứ đắc tội đi”, Trần Đức cười nhạt.
Tiện thể.
.
Anh gạt cánh tay Diêm Mộng ra.
“Diêm Mộng, coi đó, coi cô dẫn ai đến kìa!”, Dương Hoan khó chịu nói: “Đúng là mặt dày chưa từng thấy!”
“Còn gì nữa!”, bạn gái Dương Hoan phụ họa: “Nghèo như quỷ mà cũng bày đặt đòi khiêu vũ với bà chủ, sao không hắt nước tiểu soi lại cái mặt mình đi”.
Hai người vừa dứt lời, Hạ Thiên Tuyết đã bước tới chỗ bọn họ ngồi.
Đi thẳng về hướng Mạc Thiếu Dương.
“Cô Hạ!”, Mạc Thiếu Dương tỏ ra vô cùng phong độ: “Không biết cô Hạ có việc gì?”
“Anh…”
Hạ Thiên Tuyết nhìn lướt từ đầu đến chân hắn ta: “Cảm ơn tối nay anh đã chi tiêu hào phóng”.