“Không được!”, Mạc Thiếu Dương vô thức từ chối.
Đàn bà của hắn ta sao có thể để người khác chơi? Lại còn là kẻ vừa chiếm đoạt của hắn ta triệu nữa chứ!
Có điều, ngay sau đó, khi thấy vẻ mặt hí hửng của Hoa Ban Hổ trầm xuống, để lộ sự tàn nhẫn, Mạc Thiếu Dương run lẩy bẩy, hoảng hốt nói: “Sao có thể qua loa thế được, anh Hổ, vì đêm nay, em đã chuẩn bị cho cô em kia Thuốc không đổ, chỉ cần anh Hổ ăn nó vào, đảm bảo sừng sững không ngã, đại chiến một ngày luôn”.
Hắn ta không hề nói đùa, cũng không nịnh nọt Hoa Ban Hổ.
Quả thật hắn ta đã chuẩn bị thứ kia, hơn nữa còn chuẩn bị vì trận “đại chiến” với Diêm Mộng đêm nay.
Vừa nói, Mạc Thiếu Dương vừa lấy ra một cái hộp.
Ba chữ “Thuốc không đổ” to oành đập vào mắt.
Chết đạo hữu không chết bần đạo.
Mạc Thiếu Dương không muốn chết, cũng không muốn bị đánh.
Một người đàn bà thì có đáng là gì?
Người như hắn ta còn thiếu phụ nữ à?
Chắc chắn sẽ không.
Để Hoa Ban Hổ chơi đùa với cô ta thì sao chứ?
Khoảnh khắc hắn ta lấy ra thuốc không đổ, Diêm Mộng ngớ người, vẻ mặt không dám tin.
Trong lòng cô ta, từ trước tới nay Mạc Thiếu Dương đều là một thân sĩ, chỉ có hơi đào hoa một chút mà thôi, tuy nhiên, cô ta có thể chấp nhận được, đàn ông ưu tú luôn hấp dẫn nhiều phụ nữ, không phải sao?
Thế nhưng…
Cô ta thật sự không ngờ Mạc Thiếu Dương lại chuẩn bị thứ vô sỉ như vậy.
Hắn ta đã hạ quyết tâm, đêm nay muốn ngủ với cô ta.
Càng vô sỉ và đáng xấu hổ hơn nữ chính là hắn ta còn chủ động dâng hiến cô ta cho Hoa Ban Hổ.
“Má nó, đúng là anh em tốt, quả thật là anh em tốt, cậu nghĩ cũng thật chu đáo!”, Hoa Ban Hổ cầm lấy thuốc không đổ: “Đã như vậy, đêm nay anh Hổ cho cậu đứng bên cạnh nhìn, thấy sao?”
“Được… được… anh Hổ, không chỉ xem, em còn ghi hình giúp anh!”, Mạc Thiếu Dương cúi đầu khom lưng, hắn ta thật sự rất sợ hãi, sợ Hoa Ban Hổ lại đánh mình.
“Được nha, người anh em này không uổng công quen biết!”
Hoa Ban Hổ nhe răng cười, trong mắt tràn đầy châm chọc, vỗ vỗ mặt Mạc Thiếu Dương, sau đó đi về phía Diêm Mộng.
Diêm Mộng hoảng hốt rút lui, xoay người bỏ chạy.
“Hờ hờ, cô em, muốn đi à?”
Ba người lão Đầu Trọc sải bước đi đến trước người Diêm Mộng: “Anh Hổ nhà bọn anh còn đang chờ em hầu hạ đấy, đợi anh Hổ sung sướng xong, còn đến lượt ba anh nữa chứ.
Đêm nay nhờ vào em cả đấy, sao em có thể bỏ đi thế được?”
“Các người… các người… nếu các người dám đến đây, tôi… tôi sẽ…”, Diêm Mộng lộ vẻ bối rối, cuống quít nói: “Tôi sẽ la lên đó!”
Trên con đường tranh tối tranh sáng, đèn đường làm cho cái bóng của Diêm Mộng kéo dài ra, khuôn mặt cô ta tái mét, trong lòng sợ hãi, bất an, kinh hoàng đều có đủ.
Toàn thân run rẩy, bước chân không ngừng lảo đảo lùi dần.