Chương
Chỉ là quan hệ giữa hai người cũng càng trở nên gay gắt.
“Cảm ơn hai người!”, Trương Thiên Dương chắp tay với cả hai, sau đó ngồi xuống.
“Chủ tịch Trương thật là khí phách, thấy hai người tranh chấp gay gắt bèn dùng triệu tệ chặn miệng họ, tự mình đứng ra giảng hòa”, có một ông lớn cảm thán, Trương Thiên Dương có thể đi đến ngày hôm nay, quả nhiên là có chút bản lĩnh.
“Đúng thế, không những giải quyết được xung đột trong hội trường, mà Điền Ngưu và tên kia còn phải bán cho Trương Thiên Dương một ân tình”.
“Không hổ là Trương Thiên Dương”.
Người thông minh đã nhận ra ý nghĩa trong hành động đó của Trương Thiên Dương, mà đa số người ngồi sau thính phòng lại chỉ cảm thấy ông ta giàu nứt đổ vách.
“ triệu tệ, còn có ai ra giá nữa không ạ?”, trên đài, Miêu Tiểu Thanh dựa theo quy trình hỏi ba lần, sau đó dứt khoát chốt đơn.
Bình rượu giá triệu được bán với giá triệu, cả quả trình có thể nói là mang đầy tính hề hước, dù là Trần Đức vốn định ra giá cũng không có cơ hội lên tiếng, mày đầy thất vọng.
“Cậu Trần đừng thất vọng”, Quan Hổ nhận ra Trần Đức thất vọng, bèn kính cẩn cười nói: “Anh Dương biết cậu thích uống rượu nên trước khi buổi đấu giá bắt đầu đã nói nhất định phải mua được nó để tặng cho cậu”.
“Hử? Vậy tôi cảm ơn trước nhé”, trong lòng Trần Đức chợt cảm thấy ấm áp, Trương Thiên Dương quả là một người chu đáo.
“Cậu Trần không cần phải cảm ơn, nếu không có cậu, có lẽ anh Dương đã sớm…”, Quan Hổ cũng không nói tiếp, mà lái sang chuyện khác: “Chỉ là không ngờ Điền Ngưu kia và đối thủ của ông ta lại nâng giá cao như vậy”.
Trải qua chút sóng gió ấy, lại có từng món đồ đáng giá xuất hiện. Tuy chúng rất có giá trị, nhưng cũng không có bị bán với giá hơn triệu.
Khoảng phút sau, cuối cùng Miêu Tiểu Thanh cũng lộ ra vẻ phấn khích, nói: “Kế tiếp là một bức tranh, chắc hẳn mọi người ở đây đã nghe thấy tin tức này trước buổi đấu giá rồi đúng không ạ? Bức tranh này đã được chuyên gia có tiếng kiểm tra, thật sự là nét vẽ của danh họa Đường Dần thời Minh. Nó dài ,cm, rộng cm và chính là Thanh Hà Thượng Đồ!”
Thanh Hà Thượng Đồ!
Bốn từ đó vừa xuất hiện, mọi người trong hội trường lập tức chấn động.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, họ đã nhận được tin sẽ có một bức tranh cổ vô giá được thêm vào!
Bức tranh cổ này là tác phẩm cuối cùng của danh họa Đường Dần được lấy ra bán đấu giá trên thế giới!
Giá trị của nó là không thể đong đếm được!
Nhiều ông lớn lớn tuổi tận tám chín mươi tuổi nhận được thiệp mời của buổi đấu giá, nhưng vì vấn đề sức khỏe nên không muốn tham gia cũng vì nó mà đến.
Có thể nói, tuy bức tranh ấy không phải vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá, nhưng cũng chẳng kém cạnh gì!
Nhiều nhân vật lớn vẫn không ra giá là vì đợi nó xuất hiện!
Hai chuyên gia đồ cổ là Thạch Vân Sinh và Chu Quý Long cũng lộ ra ánh mắt phấn khích. Họ rất mong đợi cuối cùng bức tranh này sẽ có giá bao nhiêu.
Trong sự mong đợi của mọi người, nhân viên công tác cẩn thận nâng bức Thanh Hà Thượng Đồ được bỏ trong tủ kính lên. Cùng lúc đó, trên màn hình cũng xuất hiện lên các bức quay chụp về các chi tiết, hoa văn một cách tỉ mỉ.
Hình ảnh trông rất sống động, khéo léo điêu luyện, mỗi một chi tiết, hoa văn đều giống như đúc, tráng lệ khiến người ta cảm thán không thôi.