Chương
Hoảng sợ, lo lắng, kinh hoàng, rất nhiều cảm xúc tiêu cực khó lòng gọi tên không ngừng quặn lên trong lòng, mồm miệng ông ta khô khốc không nói nổi nên lời.
“Bịch!”
Tiếp đó, Hồ Thái Minh khuỵu xuống: “Cậu Trần… cậu Trần… Van xin cậu, hãy tha cho tôi, Khổng Hoằng Nghĩa bị như vậy là đáng đời, ông ta dám xúc phạm tôn nghiêm của cậu, ông ta đáng chết, đáng bị chém thành tám khúc!”
Hồ Thái Minh không ngu, thực lực của Khổng Hoằng Nghĩa đến đâu ông ta biết rõ, nếu không cũng sẽ không trả giá đến năm tỷ, cùng với người đẹp số một thành phố Tần là Tống Ngữ Yên để làm quà mời tới.
Trước đó, cũng ở nơi này.
Khổng Hoằng Nghĩa chính là sức mạnh của ông ta, chỉ cần có Khổng Hoằng Nghĩa, ông ta tin chắc dù là Trương Thiên Dương hay Tống Ngữ Yên cũng hoàn toàn không thể ngăn được.
Còn ông ta sẽ đục nước béo cò, lợi dụng cơ hội này để nâng cao địa vị.
Nhưng mà, ông ta hoàn toàn không ngờ nổi.
Khổng Hoằng Nghĩa, cứ thế bị hạ gục!
Con bà nó chứ!
Ngay cả tên cũng chưa kịp xưng ra, cứ vậy ngã xuống, chết cả hồn lẫn xác, chết không kịp trối trăng.
Chỉ thế thôi, cũng đủ để Hồ Thái Minh biết Trần Đức mạnh đến cỡ nào.
Trước mặt người thanh niên này, bao nhiêu can đảm hay hư vinh ưu tú, khí thế khi có địa vị cao, quyền thế lớn,… của ông ta, tất tần tật đều tan tành, vỡ nát.
Lúc này đây, điều duy nhất ông ta có thể làm được chính là quỳ bệt dưới đất, nhìn Trần Bát Hoang bằng ánh mắt cầu khẩn, chờ đợi người thanh niên này quyết định số phận của mình.
Trong hội trường, mấy vị tinh anh trong giới doanh nhân còn chưa rời đi, ai nấy đều sợ xanh mặt, đầu óc lúc này đều nát như tương tàu, trong lòng giá lạnh, ánh mắt nhìn chàng thanh niên đứng cách đó không xa tràn ngập kinh hoàng tột độ.
Cái chết của Khổng Hoằng Nghĩa thật sự quá thê thảm!
Bọn tuy đều là những doanh nhân hàng đầu, khi còn trẻ cũng từng gặp, từng va chạm, từng trải qua những sự kiện chém giết, chết chóc…
Nhưng…
Đây là lần đầu tiên trong đời, bọn họ nhìn thấy một người chết như vậy!
Cái cổ bị xoắn lại như bánh quai chèo.
Bàn tay vặn vẹo thành một cục không ra hình dạng!
Toàn bộ quá trình cũng chỉ có vài lượt hít vào thở ra…
Chắc chừng mười giây chăng?
Tóm lại là quá quá quá nhanh, nhanh đến nỗi hoàn toàn không ai nhìn rõ, đến khi bọn họ hoàn hồn, Hồ Thái Minh đã quỳ sụp xuống.
Phía xa, Tống Ngữ Yên cũng kinh hoàng không khác gì.
Trước đó cô đã biết thực lực của Trần Đức, biết rằng anh rất mạnh.
Nhưng mà…
Cô vẫn không ngờ nổi người đàn ông ấy lại có thể mạnh đến nhường này.
Một lúc sau, Tống Ngữ Yên cũng dần dần bình tĩnh lại, tự nhủ: “Trần Bát Hoang… Rốt cuộc anh là ai…”
“Đây là…”, Trương Thiên Dương giật giật khóe môi.