Chương
Anh đã có thể hiểu sơ về tình hình của Lâm Dao rồi.
Nói đơn giản chính là một người tên Tạ Phương Kiệt nhìn trúng cô ấy, bá đạo muốn trực tiếp dẫn cô về làm vợ bé. Nếu Lâm Dao không nghe theo thì sẽ tiêu diệt nhà họ Lâm.
Hơn nữa, hôm nay anh ta đã đến thành phố Tần và muốn đón Lâm Dao rời đi. Mà Tạ Lan kia là con gái của Tạ Cương Đông – gia chủ nhà họ Tạ ở thành phố Tần, phụ trách tiếp đón, chăm sóc Tạ Phương Kiệt.
“Bát Hoang, anh mau đi đi, người nhà họ Tạ sẽ đến đây nhanh thôi. Vả lại, Tạ Phương Kiệt còn đang ở trong thành phố Tần, nếu không đi sẽ không kịp đâu”, Lâm Dao nói: “Nơi này giao cho tôi là được, nhà họ Tạ sẽ không làm gì tôi, anh yên tâm!”
“Giờ đã không còn kịp rồi, người nhà họ Tạ đến rồi”, khóe miệng Trần Đức khẽ cong.
Cùng lúc đó, Lâm Dao cũng phát hiện, không biết khi nào khách du lịch trên quảng trường đã vội vàng rời khỏi, khoảng sân to như vậy chỉ còn lại hai người họ!
Giờ phút này, khu vực ồn ào này đã trở nên im lặng đến đáng sợ!
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao hãng Mercedes-Benz chậm rãi, dùng tốc độ km/h chạy tới. Bánh xe ma sát với nền xi măng phát ra tiếng chói tai.
Nó chạy đến trước mặt Trần Đức và Lâm Dao khoảng m thì dừng lại, đầu xe nhắm ngay Trần Đức.
Trên xe, có một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, hắn ta không xuống xe mà chỉ im lặng ngồi đó, ánh mắt như rắn rết nhìn chằm chằm vào Trần Đức:
“Là mày đánh em gái tao à?”
“Anh, cuối cùng anh cũng đến!”, Trần Đức còn chưa kịp trả lời, Tạ Lan đã chạy ra khỏi cửa hàng: “Anh, mau giúp em trả thù, cậu ta đánh em tận hai bạt tai!”
“Ừ, anh biết rồi”, Tạ Dư Ba nói: “Em lui sang bên đi, anh sẽ giúp em trút giận”.
“Vâng!”
Tạ Lan bụm mặt đứng sang bên.
“Bát Hoang…”, Lâm Dao có chút kích động, là cô hại Trần Đức, sớm biết chuyện sẽ phát triển thành như vậy, cô sẽ không gọi anh ra gặp.
“Đừng lo”.
Đối mặt với xe thể thao và Tạ Dư Ba trên xe, Trần Đức vẫn bĩnh tĩnh, lạnh nhạt như không thấy họ, tự tin nói: “Dao Dao, nhà họ Hàn bị tiêu diệt là lỗi của tôi. Nếu nhà họ Lâm không thể dựa vào nhà họ Hàn nữa, vậy từ nay về sau… cứ dựa vào tôi đi”.
Anh chỉ nhàn nhạt nói ra một câu như vậy, sau đó chậm rãi đứng dậy.
“Đúng thế, là tao đánh em gái mày đó”, Trần Đức đứng trước mũi xe, mặt đối mặt với Tạ Dư Ba đáp.
“Không muốn chết thì quỳ xuống dập đầu, sau đó dùng con dao này chặt đứt bàn tay mà mày đánh người đi”.
Tạ Dư Ba ném cây đao dài nửa mét ra khỏi xe thể thao.
Một tiếng “keng” vang lên, cây đao rơi xuống dưới chân Trần Đức.
“Hoặc là… bị tao đâm chết”.
Sau đó, Tạ Dư Ba cười gằn, ngồi xuống trong chiếc xe thể thao, một tiếng động cơ lớn rú lên giống như một con dã thú đang ẩn náu, chuẩn bị sẵn sàng lao vụt ra cắn người bất cứ lúc nào!
“Mày muốn dùng nó đâm chết tao?”