Bát Gia Tái Thế

chương 560

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Trong phút chốc, tia sáng lạnh lẽo bắn ra khắp nơi, sát ý ngập trời, mười hai võ giả như chiếc lồng vây chặt bốn người Trần Đức, Tống Ngữ Yên, Tiêu Mạn Y cùng Trương Thiên Dương.

Trận chiến này khiến không khí dường như bị đóng băng, quảng trường rơi vào tĩnh lặng và tràn đầy kinh hãi. Ngay cả những ông trùm giới kinh doanh đứng ngoài quan sát cũng tê cả da đầu, mồ hôi lạnh túa ra, có cảm giác ngạt thở.

Mười mấy người trước mặt quả thật rất đáng sợ, sự khát màu cùng tàn nhẫn của bọn họ khiến những nhân vật lớn có mặt tại hiện trường – những kẻ tự nhận mình là mạnh nhất, tàn nhẫn nhất, mỗi năm thu về hàng chục triệu tệ – cũng phải thay đổi sắc mặt.

Đám người này thầm cảm thấy may mắn, may mà bọn họ không trêu chọc nhà họ Tạ, không chọc vào Tạ Lan, nếu không, sợ là cũng phải đối mặt với cục diện thế này. Chỉ nhìn thôi mà chân bọn họ đã nhũn ra.

“Trần Bát Hoang, lần này mày chết chắc rồi, chọc ai không chọc lại chọc nhà họ Tạ, mà còn là cô công chúa được yêu thương nhất nữa chứ!”, Lôi Long nhìn chằm chằm vào Trần Đức với vẻ mặt vô cùng hưng phấn, những nhục nhã mà cậu ta phải chịu cuối cùng cũng được hoàn trả rồi.

Trong mắt cậu ta, dù Trần Bát Hoang có mạnh, có hung hăng hơn nữa thì khi đối mặt với sáu, bảy tên cường giả, bị bọn họ bao vây công kích, anh cũng chỉ có một con đường chết.

Ánh mắt Tạ Lan vô cùng dữ tợn, cô ta phấn khích tột độ, gần như sắp rống lên. Cứ như cô ta đã thấy được cảnh tượng Trần Đức bị băm nát, máu me đầm đìa, nằm rạp trên mặt đất rồi vậy.

Thế nhưng, tất cả cũng chỉ là tưởng tượng của cô ta.

“Ha ha…”, ngay lúc đó, bỗng nhiên Trần Đức bật cười. Nụ cười của anh vô cùng hờ hững.

Bất chợt, anh nhảy vọt lên trước, ngăn trước người Tiêu Mạn Y, Trương Thiên Dương, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao.

Một mình anh đối mặt với mười hai tên võ giả.

“Một lũ rác rưởi!”

Ngay khi Trần Đức đứng ra, mười hai món vũ khí đồng loạt đâm về phía anh, thế nhưng, sắc mặt anh chẳng hề thay đổi, hai tay vung lên, phút chốc, mười một món vũ khí dường như bị cuốn vào một cơn lốc quái đản, không thể giải thích nổi. Kể cả những bàn tay đang cầm vũ khí cũng bị hai tay Trần Đức nắm chặt.

“Răng rắc!”

“Rắc rắc!”

“Á!”

“…”

Tiếp theo đó, tay Trần Bát Hoang rung lên, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, tay của mười một người kia bị bẻ cong theo một góc độ quái dị, sau đó gãy lìa. Mười một món vũ khí gần như rơi xuống cùng một lúc, phát ra một loạt âm thanh “loảng xoảng”.

Cũng ngay khoảnh khắc đó, Độc Nhãn Tiết – kẻ duy nhất còn sống đã lao đến trước mặt Trần Đức, đoản đao trong tay hắn đâm thẳng vào mi tâm anh.

Khoảng cách cực kỳ gần, chỉ còn không đến . milimét mà thôi, dù là thần tiên giáng thế cũng khó mà thoát được. Hắn ta tin tưởng % rằng mình có thể giết được Trần Bát Hoang, lập công đầu trong hành động lần này.

“Có thêm người cũng chẳng có tác dụng gì! Tên nhóc kia, mày phải chết rồi!”

Trần Bát Hoang chỉ dùng một chiêu đã có thể hạ gục mười một tên võ giả, việc này khiến Độc Nhãn Tiết vô cùng khiếp sợ. Nhưng như thế thì đã sao? Dù có mạnh hơn nữa thì chẳng phải lúc này cũng chết trong tay hắn hay sao?

Hắn vừa dứt lời, đoản đao đã chạm vào mi tâm Trần Đức.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio