Chương
Khả năng cá nhân của Trương Phàm và hai người anh em khác đều rất mạnh. Trước khi họ chết đã giết chết một người nước ngoài.
Song, họ vẫn không thể tránh được một kiếp.
Trước đó, Trần Đức vẫn không biết rốt cuộc là ai có thể dễ dàng giết họ và khiến họ chết một cách thê thảm như vậy.
Giờ, cuối cùng anh cũng đã biết.
Dù họ có mạnh hơn nữa thì khi đối mặt với võ giả vẫn không có khả năng đánh trả!
Trước khi chết có thể kéo theo một tên người nước ngoài đã xem như rất giỏi rồi!
“Tại sao… muốn giết tao?”, vài giây sau, trong cổ Trần Đức mới run giọng nghẹn ra một câu nói chua chát như vậy.
“Tại sao ư? Một người sắp chết như mày thì không cần phải biết”, Tà Vô Cương lạnh lùng nói với giọng đầy đương nhiên: “Tao đã nói thân phận của mình cho mày biết rồi. Thế nên… mày, có thể thả người ra rồi đó”.
“Mệnh lệnh sao? Hiển nhiên, mệnh lệnh của mày cũng chẳng có tác dụng gì!”
Trần Đức liếc gã, sau đó con dao trong tay xoay một cái.
“Phụt!”
Lưỡi dao cứa qua động mạch của Tạ Phương Kiệt, hắn giơ bàn tay máu thịt be bét lên bịt lại cổ họng theo bản năng, rồi nhìn chằm chằm vào Trần Đức với ánh mắt đầy khó tin:
“Mày… đã nói… có thể sống…”
Từ cuối cùng vang lên, Tạ Phương Kiệt cũng chết!
Trần Đức không chút e dè, trực tiếp giết chết Tạ Phương Kiệt trước mặt Tà Vô Cương, Tạ Cường Đông, Trương Thiên Dương và hơn mười ông lớn đang có mặt ở đây.
Thoáng chốc, cả quảng trường lập tức im phăng phắc.
Tạ Phương Kiệt – một người luôn kiêu ngạo, có lai lịch và thực lực mạnh mẽ chỉ tồn tại trong lời đồn – một người nhảy xuống từ trên độ cao m vẫn không hề hấn gì lại cứ thế đã chết!
Cảnh tượng trước mắt giống như đang mơ, không chút chân thật. Thậm chí có người còn cắn đầu lưỡi, sau khi cảm thấy đau mới xác định đây không phải mơ, mà là sự thật.
“Vốn dĩ, tao nói sẽ thả mày, dù gì mày quỳ cũng quỳ, hát cũng hát rồi”, mấy giây sau, Trần Đức nhìn Tạ Phương Kiệt ngã xuống đất, âm trầm nói.
“Đáng tiếc, có người ra lệnh cho tao. Mà tao lại ghét nhất có người ra vẻ ta đây, giở giọng ra lệnh cho tao”.
“Huống chi, gã còn là kẻ thù của tao!”
Giọng nói tràn ngập lạnh lẽo quanh quẩn trong quảng trường. Trong con ngươi của Tiêu Mạn Y đứng cách đó không xa chợt lóe lên vẻ phức tạp.
Lúc này, e rằng chỉ có cô ta mới hiểu được tâm trạng của Trần Đức.
Nhớ khi mình quen Trần Đức trong tù, cô ta đã biết đôi chút về quá khứ của anh. Dù chỉ biết một bộ phận nhỏ, nhưng đó cũng là bộ phận quan trọng nhất.
Trần Đức từng nói đời này anh nhất định phải trả thù cho những người anh em của mình!
Dù có chết, cũng phải trả!